Xuân Tình Yếm - Chương 24

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng mà có một vấn đề.

Hắn nói hắn không chạm vào Đỗ Nguyệt Nga, mà Đỗ Nguyệt Nga lại nói hắn chạm vào, lại còn rất nhỏ. Rốt cuộc là ai nói dối?

Ta còn đang nghĩ những điều này, NiNi lại hỏi ta: “Ngươi muốn làm quân, hay là muốn tự do?”

Ta thật sự không tin tưởng cô gái này lắm, nhưng cũng không muốn nàng bị kích động, cuối cùng vẫn cắn răng nói thật: “Ta muốn tự do.”

Nàng gật gật đầu, móc ra một cây nấm.

Mũ nấm màu đỏ, chân nấm màu trắng, đây là muốn cho ta…vào quan tài?

Huấn luyện viên, ta, ta vẫn muốn sống…

Nhưng mà nấm này thật sự lợi hại, ta chỉ ngửi được mùi của nó lập tức lại nôn, còn ghê hơn cả hai lần trước, vô cùng đau đớn, cảm giác dạ dày muốn lật hét cả ra ngoài, đau quằn đau quại muốn chết.

Kết quả là ta vừa mới nôn xong, Hiên Hiên đột nhiên ôm ta ra thật xa, ngời khác cũng đều rời đi một đoạn, chỉ có Hùng Nini Không dao động.

Ta còn đang buồn bực, thì thấy mình nhổ ra một con sâu thật lớn to bằng ngón cái, trên người còn dính rất nhiều máu đang ngọ nguậy.

Aaa… Thật là ghê tởm chết ta! Loại đồ vật này sinh sống trong thân thể của ta bao lâu rồi? Huhu, để ta chết đi!

Hùng NiNi dí nấm qua đó, nó ngọ nguậy vài cái rồi bò lên ăn, sau đó thì nó nằm im luôn.

Nấm đỏ yyds! 

Hùng NiNi cứ thế bào chế, giúp những người khác giải cổ.

Đến lượt Thập Tứ, hắn đờ đẫn, thái độ rất phối hợp, ngoan ngoãn giống như một kẻ ngốc, ta thật sự nghi ngờ Hùng NiNi đã hạ một loại cổ khác cho hắn, uống một loại thuốc khác, nhưng không có chứng cứ.

Kết quả, hắn vừa mới nôn ra cổ chùng, lính liên lạc đã chạy tới.

“Truy binh tới rồi!”

Từ phía xa dường như truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc.

“Phân tán!”

Hiên Hiên vừa ra lệnh, toàn bộ giáo chúng Diệt Hỏa Giáo chạy theo các con đường khác nhau, vội vàng biến mất trong rừng cây rậm rạp.

Mấy tử sĩ nói chào ta, sau đó cũng đi hết.

Thập tứ không đi, vẫn ngây ngốc ở đó, bị Hùng NiNi kéo theo, cùng ta với Hiên Hiên, đại mỹ nhân cũng chính là mẹ của Hiên Hiên cũng lui lại.

Thân thể của ta còn chưa khỏi hắn, rất mệt, Hiên Hiên ôm eo đỡ ta, khiến trong lòng ta cảm thấy ngứa ngáy.

Trên đường đi, tốc độ chúng ta đi không thua kém gì vận động viên đi bộ, thế mà ta vẫn có thể nhàn nhã mà cùng Hiên Hiên nhéo tay nhau. Cảm giác thẹn thùng, sợ người khác ghé sát vào, ngửi được mùi yêu đương trên người chúng ta.

Chúng ta hết vòng trái lại vòng phải, cơ bản là đã cắt đuôi được truy binh, đi được mấy chục dặm đường thì trốn vào một sơn động tránh mưa.

Những người trong sơn động rõ ràng đều là những người thạo nghề dã ngoại sinh tồn, có người thạo việc săn bắn, phi hoa trích diệp cũng có thể bắn chim đánh cá, có người am hiểu nấu nước, tùy thân mang theo muối và gia vị, có người am hiểu xử lý rắn độc mãnh thú, ở cửa động rải thuốc bột để đuổi rắn và côn trùng, còn có người tai thính mắt tinh, ở cửa theo dõi.

Thật không dám giấu giếm, người am hiểu nấu nướng đúng là ta, tùy thân mang muối tiêu, hành gừng, cùng bột thì là, mãi mãi là fan của đồ ăn ngon.

Một nồi canh nấm (không dám để cho Hùng NiNi đi hái nấm), mấy con cá nướng, một con gà quay, mọi người vây quanh lửa trại mà ngồi, buông xuống sự e dè và đề phòng.

Ta chạm vào Hiên Hiên hỏi: “Mỹ nhân kia là…”

Hiên Hiên nói: “Mẹ ta.”

“Thật trẻ, thật là xinh đẹp!”

Sau đó, mẹ của Hiên Hiên nhẹ liếc mắt ta một cái: “Nha đầu, biết ta có thể nghe thấy, nên cố ý nói thầm lớn như vậy sao?”

Ta cười nói: “Hả? Dì, ta… ta không…”

Dì bĩu môi nhìn Hiên Hiên: “Nếu con có thể học được một phần nhỏ bản lĩnh của lão nương, ta không chỉ được uống trà của con dâu, có khi còn bế được cháu trai nữa! Nhìn xem, cô nương nhà người ta còn gọi ta là dì kìa, con còn không sửa lại cho ta?”

Hiên Hiên sốt ruột, lôi ta đến cạnh tường, ở trước mặt mấy người đều có nội lực,khả năng nghe trộm vô cùng tốt, mới truyền âm vào tai ta, nói với ta vài lời nói: “Thập Thất, có vẻ như kiếp trước nàng đã gặp rất nhiều chuyện không tốt, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không giống Triệu Uyên, nàng có thể yên tâm giao bản thân cho ta, ta sẽ làm chỗ dựa của nàng, đối với nàng thật tốt.”

Ta cười lắc đầu.

Hiên Hiên ngốc.

 

“Ta không phải là Thập Thất, Thập Thất không phải kiếp trước của ta, ta chỉ là người bàng quan đối với chuyện của người khác. Biết nhau ở cầu Nại Hà, nàng nói với ta kiếp trước của nàng, trời xui đất khiến, ta lại nhập hồn mượn thân thể của nàng như hiện tại.”


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo