Xuân Tình Yếm - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Có vẻ như hắn đoán ra được ta không muốn tiêu độc cho Đỗ Nguyệt Nga, nhưng từ xưa tới nay ta đều thuận theo hắn, nhất định không thể nào đến mức hắn chưa cả ra lệnh mà ta đã nhảy ra tránh né trước.

Vừa rồi, khi ta đùn đẩy việc thử thuốc đã là to gan lớn mật, lặp đi lặp lại nhiều lần, đây không phải là vuốt râu hùm sao, chẳng lẽ ta không muốn sống nữa?

Làm gì có chuyện đó, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi đó.

“Vương gia, thuộc hạ biết tình cảm của ngài đối với tiểu thư Nguyệt Nga là vô cùng sâu nặng, cũng biết ngài võ công trác tuyệt, nội lực thâm hậu, nhưng thân thể của ngài quý ngàn vàng, nhất định không thể xử trí theo cảm tính, tự mình tiêu độc cho tiểu thư Nguyệt Nga.”

Ta than thở khóc lóc, tình ý chân thành.

Ánh mắt từ trước đến giờ vô cùng sắc bén của Triệu Uyên hiện lên một tia mê mang, Đỗ Nguyệt Nga vốn dĩ đã treo bên miệng nụ cười ba phần châm biếm cũng cứng lại.

Một câu này của ta giống như một cây đao, phá nát tấm màn che hư tình giả ý của hai vị này. 

Triệu Uyên nói ngoài miệng là yêu nàng, nhìn trúng nàng, nhưng tới thời điểm nguy nan của nàng có thể vì nàng mà quên bản thân mình hay sao?

Đừng nói có thể hay không, ngay cả nghĩ, hai người này cũng chưa từng nghĩ tới.

Cảm xúc của Đỗ Nguyệt Nga, thật giống như một cô gái rất thích một cái túi LV mười vạn, đang muốn bảo bạn trai mua để khoe cho ta xem, kết quả ta lại kêu lên: “Ngài ngàn vạn lần đừng mua cho nàng cái túi Hermes giá một trăm vạn kia!”, nháy mắt nâng cao ước muốn của nàng, trong lòng nàng LV đã mất đi sự quyến rũ xinh đẹp. Nhưng mà nghĩ đến việc bạn trai rõ ràng có thể bỏ ra một trăm vạn, cũng tuyệt đối không thể mua Hermes cho mình, sẽ rất dễ dàng nghĩ: “Chẳng lẽ là ta không xứng đáng sao?”.

Giết người thôi thì có nghĩa lý gì, ta phải giết cả tâm.

Suy nghĩ cẩn thận điều này, thấy sắc mặt của Đỗ Nguyệt Nga dần dần trở nên trắng bệch, mặt của Triệu Uyên lập tức cũng xanh.

Ta vừa thấy sắc mặt của hắn thay đổi, thấy thời cơ thu hoạch đã tới, đột nhiên che kín miệng: “Chẳng lẽ Vương gia không nghĩ đến việc tự mình tiêu độc cho tiểu thư Nguyệt Nga sao?”

Triệu Uyên: …Ngươi có câm miệng đi không!

Ta lập tức giả mù sa mưa mà tự tát cho mình một cái tát: “Đều tại thuộc hạ hồ đồ, thân thể của Vương gia quý tựa ngàn vàng, luôn luôn phải cẩn thận, làm sao có thể tự mình tiêu độc cho người khác, cho dù người này là tiểu thư… Thuộc hạ chưa nói gì hết…”

Thấy ánh mắt của Triệu Uyên giống như là muốn ăn thịt người, ta lúng túng lùi lại hai bước, lộ ra nét mặt giống như là con chó mặt xệ đang cười.

Triệu Uyên bị ta chọc tức đến nỗi hít sâu vài cái, miễn cưỡng đè xuống cái trán đang nổi gân xanh: “Thập Thất, ngươi tới tiêu độc cho tiểu thư Nguyệt Nga!”

Được thôi, ta cũng không dá

m trông chờ đến việc có thể chạy trốn.

Xoay người, ta ghé sát vào tai thái y nhỏ giọng nói (Thật ra giọng nói không nhỏ tí nào, đúng là ta cố ý đó): “Vương viện phán, việc tiêu độc này có cái gì cần phải chú ý không? Nếu ta không nắm giữ tốt các vấn đề quan trọng, tay nhẹ hơn mạnh hơn một chút, tiểu thư Nguyệt Nga sẽ thế nào?”

Đỗ Nguyệt Nga vốn dĩ bởi vì thương tâm mất mát mà hơi rũ mắt, bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn ta, mà ta không tránh không né, hướng về phía nàng cười, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Không sai.

Lần này là ta cố ý.

Tiểu thư Đỗ Nguyệt Nga là học sinh giỏi môn trạch đấu chuyên nghiệp, tương lai là sẽ được cử vào cung, thăng cấp phát triển đến đường đua cung đấu.

Những tình huống kinh điển trong trạch đấu cung đấu như ngầm ngáng chân, ngươi hại chết con ta ta hại chết con ngươi, hạ độc mùi xạ hương, ăn độc dược, nàng làm sao lại không biết chứ?

Nghĩ đến điều này, ai còn dám giao tính mệnh của mình cho một nữ nhân rõ ràng là địch không thể là bạn, võ công cao cường, có một vạn loại phương pháp gian lận để hại nàng trong lúc tiêu độc?

Không cần đâu Uyên ca ca!” Đỗ Nguyệt Nga lắc đầu giống như cái trống bỏi, “Giải dược đã thử rồi, làm sao còn cần làm phiền đến người đắc lực…”

Mấy chữ cuối cùng là nàng rít qua kẽ răng, nàng hận rồi.

“Nguyệt Nga, đừng nói lời trẻ con như thế,” Triệu Uyên dỗ dành Nguyệt Nga, đôi mắt lại âm trầm mà liếc ta một cái, “Thập Thất làm việc rất chắc chắn, trước nay đều không xảy ra sai lầm gì, tất cả các tử sĩ trên người đều có một loại cổ tự nguyện, vô cùng trung thành với bổn vương, bổn vương bảo nàng toàn tâm toàn ý tiêu độc cho muội, nhất định nàng sẽ phải toàn lực mà làm, điểm này nàng vẫn nên yên tâm.”

Vẫn là ngươi độc, họ Triệu kia!

 

Uy hiếp ta đúng không?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo