Xuân Tình Yếm - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhận hòm thuốc do Thập Tứ mang tới, ta cảm ơn hắn mà nắm tay hắn lắc lắc, sau đó lại buông ra. Hắn xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu, chỉ nói có chuyện gì có thể phát tín hiệu đạn gọi hắn tới, sắp tới cũng đừng nên chọc Vương gia tức giận, đỡ phải chịu khổ, sau đó thì đi luôn.

Đứa trẻ này, nói với ngươi một câu cuối cùng này, ngươi không có mệnh của nam chủ.

Ta bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cởi quần áo, bắt đầu nhìn kỹ miệng vết thương của chính mình.

Cái gì thế? Ngươi hỏi ta có đau hay không?

Có thể không đau được ư? Còn không phải là sau khi ta xuyên tới đây, hở một cái lại bị thương, đau quen rồi hay sao?

Còn nữa, tử sĩ đã uống thuốc từ nhỏ, đầu óc của kẻ nào cũng không hề thông minh chút nào, nhưng cảm giác đau đớn lại kém một ít so với người bình thường. Nếu là ta trước kia, một cái dao găm này đâm xuống ta cũng có thể gào khóc mà chết.

Miệng vết thương sâu khoảng nửa tấc, cũng dài nửa tấc, đổ máu ào ạt, da thịt bên ngoài cũng bị lật ra.

Đau đến tê dại, phải khâu vết thương lại.

Ta run run lấy ra kim cong từ trong hòm thuốc, dùng nhíp kẹp hơ qua ngọn lửa, sau đó xâu chỉ vào, cắn lên một miếng vải bố trắng, dùng rượu mạnh tẩm miếng vải lau vết thương cẩn thận, sau đó cắn răng chọc xuống phần thịt bên cạnh vết thương.

Rất nhiều bộ phim đều là lấy kim may áo để khâu da thịt, cái này đơn giản là nói linh tinh. Kim thẳng rất dễ chọc vào, nhưng làm sao có thể xuyên ra từ bên kia? Chẳng lẽ xuyên thấu hay sao? Là đang đóng đế giày ư?

Bác sĩ khâu vết thương đều dùng kim cong, hình nửa vòng tròn.

Thứ này rất khó cầm, khi khâu lại vô cùng vất vả, huống chi là da thịt của bản thân mình.

Thân thể này của ta cho dù không sợ đau đến mức nào, thì cũng rất là đau, một đôi tay run rẩy, quyết tâm, chui vào được một nửa mà mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.

Thở hổn hển sau đó lại ho, cả người ta giống như được vớt ra từ trong nước, lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt, gian nan mà tìm đúng đầu mũi kim kia, mất nửa ngày mới có thể giữ được đuôi kim, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy kim vào.

Thời điểm dùng kim đâm vào da thịt, ta suýt chút nữa đã cắn nát miếng vải bố trong miệng, kêu lên một tiếng, sau đó mềm mại ngã xuống đất.

Mỗi lần rút kim ra, sau đó thắt nút chỉ, trong miệng ta đã nếm thấy mùi máu tươi, giống như lợi chảy máu vì ta cắn mạnh quá.

Trước mắt rất tối, ta giống như hôn mê trong một khoảng thời gian. Sau khi tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy trên người dính dính, vô cùng khó chịu. Bên người đã có thức ăn thức uống, còn có cả quần áo để thay - không cần phải đoán, đây chính là tác phẩm của Thập Tứ.

Ta bò dậy, uống nước xong, ăn một chút gì đó để bổ sung thể lực, sau đó duỗi tay bắt đầu cởi áo. Cả bộ quần áo này đều dính máu, không muốn mặc nữa.

Kết quả ta vừa mới cởi áo ngoài, lộ ra phần eo, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan.

Là ai?

Bên cạnh tường có một viên gạch, dưới cái nhìn chăm chú của ta, chậm rãi mở ra một cái lỗ.

Ta cảnh giác tới mười hai phần, lặng lẽ để sát vào, một tay kéo nó ra hoàn toàn, phía đối diện lộ ra khuôn mặt trắng đến tỏa sáng của đại mỹ nhân.

Khoảng cách gần như thế đập vào mắt, ta cả kinh há to miệng, nửa ngày không nói được lời nào.

Bởi vì thói quen của ta là quay lưng ra ngoài, nên hắn đã nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt và từ eo lên ngực đến bả vai của ta, lập tức quay mặt đi, thùy tai chậm rãi đỏ lựng.

Thật là đáng yêu!
 

Ta hướng về phía cửa lại gần phía hắn: “Có phải ngươi muốn gọi ta đến không? Ngươi có đói không? Chỗ này ta có ít thức ăn, có tới ăn một chút không?”

Hắn muốn nói lại thôi: “Ta không phải…”

“Là hơi nguội một chút.” Ta sờ sờ đáy bát, “Bánh bao này ta còn chưa ăn miếng nào, thật là phí hoài. Ta không để ngươi phải ăn đồ thừa của ta đâu!”

Đại mỹ nhân không nói được gì mà cứng họng: “Trước tiên ngươi mặc quần áo đã!”

Người không nói, mặc ít như vậy cũng hơi lạnh.

Ta đi cởi nút thắt chính ở eo: “Ngươi chờ ta cởi bỏ quần áo bẩn đã, cái này dính máu, nhớp dính không chịu nổi.”

 

Mỹ nhân sợ tới mức vội vàng nhắm chặt hai mắt lại: “... Ngươi định làm gì!”

Với góc độ này của ngươi, cửa sổ của ta lại chỉ nhỏ bằng bàn tay, ngươi có thể nhìn thấy cái gì chứ? Tên này sao lại khẩn trương như vậy.

Nhưng mà nghĩ đến căn phòng này có thể không chỉ có một cơ quan này, ta cũng đề phòng một chút, che quần áo bên ngoài rồi mới cởi đồ lót, cực kỳ có kỹ xảo mà thay đổi toàn bộ quần áo.

Sau khi đổi xong quần áo, ta ghé vào bên cạnh cửa sổ, to gan duỗi tay qua chạm vào mặt của hắn: “Mỹ nhân, ta đổi xong quần áo rồi, mặt ngươi đỏ cái gì nữa? Chưa từng thấy con gái thay quần áo hay sao?”

 

Mỹ nhân giống như bị nóng lên rồi lại trốn tránh một chút, khẽ động xiềng xích trên xương tì bà, đau đến co rụt lại, lại mặc kệ mấy cái đó, trợn tròn đôi mắt, giận dữ nói: “Sao ta lại đi nhìn lén mấy cái đó!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo