Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỹ nhân giống như bị nóng lên rồi lại trốn tránh một chút, khẽ động xiềng xích trên xương tì bà, đau đến co rụt lại, lại mặc kệ mấy cái đó, trợn tròn đôi mắt, giận dữ nói: “Sao ta lại đi nhìn lén mấy cái đó!”
“Ngươi chưa thành thân à?”
“Ta…”
“Đính hôn chưa?”
“Không…”
“Ngươi xinh đẹp như thế, chẳng lẽ không phải có rất nhiều cô gái chạy đến với ngươi, khóc lóc muốn gả cho ngươi hay sao?”
Hắn ngây ngẩn cả người: “Ngươi nói linh tinh cái gì thế?”
Ta cũng ngây ngẩn cả người: “Không có ai nói cho ngươi là ngươi rất xinh đẹp hay sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt mỹ nhân là hai rặng mây đỏ ửng, đôi mắt vừa chuyển động lại không dám nhìn ta: “Ta chỉ nghe thấy người khác nói ta là tiểu bạch kiểm ẻo lả. Hết mỹ nhân kế lại đến khổ nhục kế, hiện tại còn liều mạng khen ta để làm quen, đều là chuẩn bị trước rồi phải không? Triệu Uyên còn không phải là muốn biết bảo tàng kia giấu ở đâu hay sao? Ta cũng không biết. Cho dù hắn có từng đao từng đao mà xẻo thịt ta đến chết, ta cũng không thể nói ra được đâu, đừng uổng phí sức lực nữa!”
Ai da, tính tình thật là nóng nảy đó!
“Đồ khốn nào dám bảo ngươi là tiểu bạch kiểm ẻo lả? Hắn mù phải không?”
Mỹ nhân bị điểm chú ý đặc biệt của ta làm cho sửng sốt.
“Nghe ta nói nè!” Ta duỗi đôi tay ra, lôi mặt của hắn lại đây, đối mặt với ta, buộc hắn nhìn thẳng ta: “Trên gương mặt này của ngươi, đặc thù nam tính vô cùng rõ ràng, xương lông mày cao, lông mày rậm, rất có hương vị nam nhân; cái mũi vừa to vừa thẳng, rất có hương vị nam nhân; xương cằm đủ rộng, mặt có góc cạnh rõ ràng, cằm hơi vuông, đường cong rõ ràng, rất có hương vị nam nhân. Lại nhìn dáng người này của ngươi, tam giác ngược, tay dài, eo thon, chân dài…” Ta nỗ lực nuốt nước miếng, “Ngươi không hề nữ tính, ngươi chỉ là môi hồng răng trắng, quá xinh đẹp mà thôi.”
Mỹ nhân bị ta khen đến nỗi không được tự nhiên chút nào, khó chịu mà giãy giụa muốn thoát ra khỏi móng vuốt của ta.
“Đừng nhúc nhích!” Đôi mắt ta trợn lên.
Hắn lại ngẩn người, đang muốn xem ta định làm gì, thì nghe thấy ta thở dài một tiếng: “Động đến miệng vết thương thì phải làm sao đây? Nhìn xem máu này, chậc chậc chậc, ta nhìn mà thật đau lòng!”
Mỹ nhân bị một tổ hợp hành động của ta làm cho ngây ngốc, đôi mắt đào hoa ngập nước mê mang nhìn ta.
A! Ta chết đây!
Có thể gần gũi như thế mà nhìn nhan sắc thần tiên này, cuộc đời này không uổng, không uổng chút nào.
“Ta có thể hôn ngươi một cái không?” Ta lại bắt đầu nuốt nước bọt, “Chỉ một chút, một chút chút xíu…”
Ta không tham lam đâu, hôn lên má là được!
Biểu cảm trên mặt mỹ nhân đã đầy đấu chấm hỏi rồi, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Ngươi buông ta ra!”
Haizz
Ta trề môi lui đến một bên, nhìn nhan sắc thần tiên của hắn mà nuốt nước bọt.
“Ngươi muốn làm gì?” Hắn cứng họng không biết nói gì.
Ta thành thật khai: “Ta thật sự không muốn làm gì, ta chỉ là… Chỉ là thấy đẹp thì nảy lòng tham.”
Nét mặt của mỹ nhân muốn nứt ra.
“Ai da, đừng nói mấy cái vô dụng đó,” Ta kết thúc đề tài này, “Ở đây ta chỉ có bánh bao, chri còn hơi nóng một chút, còn có cái đùi gà chưa động vào, ngươi muốn không?”
Một tiếng lộc cộc phát ra đã bán đứng hắn, cuối cùng tuy xấu hổ, hắn lại vẫn không thể từ chối đồ ăn.
Mỹ nhân ung dung thong thả mà ăn đồ ăn trong tay ta, vết máu trên môi mỏng tan hết, hồng phấn bóng bẩy, vô cùng mê người, ta nhìn rồi yên lặng thở dài, nếu có thể hôn một cái…
“Ngươi tên là gì? Võ công có tốt không? Nếu không chỉ cần trói một chút là được, còn phải xuyên xích qua xương tì bà hay sao?”
Hắn thong thả ung dung mà chớp chớp mắt: “Chủ tử của ngươi trước khi bảo ngươi tới đây làm thuyết khách, chưa nói cho ngươi ư?”
Ta trợn mắt lên trời: “Ta làm sao phải lừa ngươi?”
Hắn lại nghẹn lại.
“Thôi được, thôi được, thích nghi ngờ thì nghi ngờ đi! Thích nói hay không thì tùy, dù sao ngươi cũng nói ta tới làm thuyết khách thì cứ nghĩ vậy đi! Đừng nói chuyện với ta nữa, đừng để ta lừa ngươi!”
Đối mặt với soái ca, tính tình của ta có thể tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, ai mà không phải là tâm can bảo bối của cha mẹ. Đều là lần đầu tiên, sao ta lại phải nhường ngươi!
Ta thuận tay cầm viên gạch, “cạch” một tiếng đóng kín lại khe hở, trực tiếp dựa vào tường nghỉ ngơi, miệng viết thương trên bụng vẫn còn đau, ta nghỉ một lát có phải tốt hơn không?
Sau một lát, viên gạch kia di chuyển từng chút một.
Ta thật sự không nhịn được mà cười.