Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mở mắt dậy, tôi phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn ngược văn cổ điển, trở thành nữ chính bạch liên hoa.
Đi theo kịch bản thì sẽ bị tổng tài hành thân lẫn tâm.
Không theo thì sẽ bị hệ thống phạt giật điện.
Tôi chọn phản khách vi chủ, đấu với cả ông trời.
Về sau, bọn họ, từng người một đều quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.
-1-
Khi tỉnh dậy, tôi xuyên vào một quyển ngược văn cổ lỗ sĩ.
Tôi còn bị trói buộc với một cái hệ thống chết tiệt.
Theo như kịch bản:
Tổng tài nhìn trúng tôi ngay từ lần đầu gặp, bất chấp việc tôi sắp đính hôn với bạn trai, ép buộc tôi, thậm chí còn quay clip uy hiếp nếu tôi không làm tình nhân thì sẽ tung video ra ngoài.
Tôi cảm thấy bản thân đã bị vấy bẩn, không còn xứng với người bạn trai dịu dàng, đành phải chia tay và chấp nhận tổng tài.
Rồi tổng tài có được tôi nhưng lại không biết trân trọng.
Vì tôi xuất thân nghèo hèn, bị mẹ tổng tài ném chi phiếu vào mặt để sỉ nhục, bị nữ phụ (vị hôn thê của tổng tài) làm nhục trước công chúng trong bữa tiệc, bị người hầu trong biệt thự châm chọc khinh thường.
Tóm lại, ai cũng có thể giẫm đạp tôi.
Trong hoàn cảnh nhục nhã đó, tôi càng thêm nhớ nhung đến nam phụ dịu dàng, và điều này chọc giận tổng tài.
Hắn ngủ với người khác, còn ép tôi phải tận mắt chứng kiến. Thậm chí còn sai người đến xâm hại tôi, khiến tôi sảy thai.
Nam phụ vì tôi mà đối đầu với nam chính, cuối cùng bị xé xác không còn gì.
Tôi đau khổ tột cùng, còn tổng tài lúc này mới hối hận, phát hiện ra mình đã yêu tôi sâu sắc. Nhưng tôi đã lạnh lùng tuyệt vọng.
Hắn đổ hết cơn giận lên nữ phụ, khiến nhà cô ta phá sản, rồi bị đám ăn mày thay nhau làm nhục đến chết.
Tôi trốn, hắn đuổi. Tôi muốn bay xa, hắn cắt cánh tôi.
Hắn quỳ giữa trời mưa tầm tã cầu xin tôi tha thứ, nói rằng không chê tôi bẩn. Tôi vì mềm lòng mà tha thứ cho hắn.
Thế là cả cuốn truyện có 240 chương, 230 chương là hành hạ tôi, 2 chương là tổng tài truy vợ theo phong cách “lò thiêu”, 8 chương còn lại là mật ngọt sau hôn nhân.
Hệ thống bắt tôi phải đi đúng kịch bản thì mới có thể quay về thế giới ban đầu.
Tôi cau mày nghe xong một lượt rồi hỏi:
“Não mày bị lừa đá à?”
Hệ thống: […?]
“Tao đang sống yên ổn, mày kéo tao vào cái xó xỉnh chó ỉa cũng chả thèm tới này, còn bắt tao làm cái nhiệm vụ não tàn kia, não mày úng nước hay sao chứ? Cái này mà cũng gọi là kịch bản do con người viết được hả?”
“…”
[…]
“…”
[…]
“…”
…
Tôi mệt rồi.
Chửi suốt một tiếng đồng hồ, chửi đến mức khô cả miệng, hệ thống như thể không hiểu tiếng người, ngoài im lặng ra vẫn chỉ là im lặng.
Hiện giờ, kịch bản đã diễn đến đoạn tôi vừa bị cưỡng ép xong.
Trong căn penthouse chỉ có một mình tôi, xung quanh bừa bộn đến mức không cần nói cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đầu giường đặt một tấm chi phiếu trống không.
Tôi mặc quần áo vào, cầm điện thoại chụp lia lịa trên giường, trên sàn.
Sau đó gom hết ga trải giường, khăn bẩn và mớ rác vào túi, xách ra khỏi cửa gọi xe.
Tổng tài không sắp xếp người trông chừng tôi – hắn quá tự tin.
Hệ thống nhận thấy điều bất thường, cuối cùng cũng lên tiếng:
[Ký chủ, cô định làm gì vậy?]
Theo như trong sách, bây giờ tôi đáng lẽ phải tức giận mà xé nát tờ chi phiếu, sau đó vào phòng tắm, vừa khóc vừa kỳ cọ bản thân như điên cho đến khi tróc cả da.
Đó là cách ngu nhất.
Vậy thì đến bằng chứng cũng bị rửa sạch luôn rồi còn đâu.
Tôi định làm gì á?
Tất nhiên là mang theo nhân chứng vật chứng, đi theo trình tự pháp luật.
Ngay khoảnh khắc tôi ngồi lên xe taxi, toàn thân tôi co giật, cảm giác tê rần lan ra khắp người.
“?”
[Theo quy định, nếu làm trái với tiến trình cốt truyện, ký chủ sẽ phải chịu hình phạt điện giật với mức độ khác nhau.]
Tức là nếu tôi thật sự làm gì, hệ thống không thể cản, chỉ có thể trừng phạt.
“Tao có chết không?”
[Không, chỉ là hình phạt thôi.]
“Ồ, vậy thì tùy mày.”
Tôi xương cứng, chỉ cần không giật chết được tôi thì cứ việc giật.
Bảo tôi đi theo kịch bản à? Không có cửa.
Dòng điện chạy qua người ngày càng rõ rệt, toàn thân tôi co giật, choáng váng đến mức không đứng nổi.
Lúc vào bệnh viện kiểm tra, tôi gần như không còn giữ được thăng bằng.
“Bác sĩ, tôi hiện đang chóng mặt buồn nôn, có cơ sở nghi ngờ trong quá trình bị xâm hại đã chịu bạo lực.”
Bác sĩ tin ngay lập tức, vì trên người tôi quả thật đầy vết bầm tím.
Sau đó tôi cầm hồ sơ khám bệnh và giấy chứng nhận đến thẳng đồn cảnh sát gần đó báo án.
Trong phòng thẩm vấn, tôi ngồi trên ghế, trình giấy tờ từ bệnh viện ra.
“Tôi muốn kiện Lận Quan Kỳ, từ chín giờ tối hôm qua đến hai giờ sáng hôm nay, tại tầng cao nhất khách sạn Việt Hào, đã cưỡng hiếp tôi.”
Hai chữ “cưỡng hiếp” được tôi nói ra bình thản như thể đang nói “cướp bóc”.
Người nên cảm thấy xấu hổ, vốn dĩ không phải tôi.
Hai cảnh sát đối diện không giấu được ánh mắt kinh ngạc.
“Là người mà chúng ta đang nghĩ đến sao?”
Tôi gật đầu bình tĩnh.
“Đúng, là đại thiếu gia nhà họ Lận ở Giang Thành – Lận Quan Kỳ.”
Ánh mắt họ bắt đầu mang theo sự nghi ngờ.
Nhưng chẳng có luật nào quy định nạn nhân nhất định phải khóc lóc yếu đuối.
Tài năng, thân phận, danh dự – chẳng cái nào đại diện cho nhân phẩm con người.
Cho dù địa vị cao quý đến đâu, cầm thú vẫn là cầm thú.
Mọi thủ tục ban đầu diễn ra khá suôn sẻ, cho đến khi họ ra ngoài nhận một cuộc điện thoại.
Lúc quay lại, thái độ đã thay đổi.
“Xin lỗi cô Lý, việc báo án của cô không thể tiếp nhận.”