Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Cổ Điển, Tôi Từ Chối Đi Theo Hướng Của Kịch Bản Gốc - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Họ lấy lý do “quan hệ tình cảm” và “không có hành vi kêu cứu rõ ràng” để yêu cầu tôi rút lại đơn tố cáo.

Tôi đòi gặp cục trưởng.

Họ đáp thẳng:

“Tốt nhất cô nên hiểu chuyện một chút, tìm ai cũng vô ích thôi. Hơn nữa cô cũng đâu có bị thương tích gì nghiêm trọng.”

Cuộc điện thoại đó là ai gọi tới, không cần nói cũng biết.

Trước đây đọc tiểu thuyết thấy nam chính quyền thế ngập trời chẳng có cảm giác gì.

Đến khi tự mình rơi vào hoàn cảnh này, mới thấy nó kinh tởm đến mức nào.

Ngay cả tài liệu tôi mang đến cũng bị giữ lại.

Tôi lặng lẽ bước ra khỏi đồn, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi như thể đang nhìn một kẻ đáng thương, không biết tự lượng sức.

Một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm choàng lên người tôi, che đi dáng vẻ thảm hại rách nát.

Tôi quay đầu lại.

Là một nữ cảnh sát thực tập, khuôn mặt vẫn còn non trẻ, đầy chính khí.

Lúc tôi mới đến đồn cảnh sát, chính cô ấy đã rót cho tôi cốc nước ấm, an ủi tôi đừng sợ.

Giờ đây cô ấy ôm lấy tôi, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt mang theo sự kiên cường không thể diễn tả bằng lời.

Cô ấy nói sát bên tai tôi, giọng điệu chắc nịch:

“Cố sống thật tốt. Tài liệu, tôi sẽ giữ giúp chị. Sẽ có một ngày cần đến nó.”

Tôi khẽ cong môi, kéo lại chiếc áo suýt tuột khỏi vai.

Tôi nhoẻn cười: “Cảm ơn.”

Đầu óc mơ hồ của tôi dần trở nên tỉnh táo.

Bước ra khỏi đồn, ngay cổng đậu một chiếc Bugatti màu đen.

Hai bên là vệ sĩ mặc đồ đen đứng nghiêm trang.

Tôi rất biết điều mà lên xe.

Dòng điện trên người dần tan biến, để lại sau lưng một lớp mồ hôi lạnh.

-2-

Xe dừng lại trước một tòa biệt thự xa hoa.

Mang dáng dấp cổ xưa, nhưng vẫn giữ nguyên khí chất quý tộc.

Đại sảnh tráng lệ đến cực điểm, đèn đuốc lộng lẫy treo đầy tường, dưới chân là thảm thủ công viền chỉ vàng óng ánh.

Cuối hành lang, một người đàn ông ngồi tựa trên ghế, chân gác chéo.

Ngũ quan sắc nét, đường nét gương mặt như đao tạc, ở tai đeo một chiếc khuyên màu đen ánh vàng, khí chất vừa lạnh lùng vừa yêu tà.

Đẹp như tượng, nhưng bản chất là chó.

Hắn bước lại gần tôi, từ trên cao nhìn xuống, giọng trầm thấp mà có từ tính:

“Dám báo cảnh sát? Cô là người đầu tiên đấy.”

Tôi cau mày, xoa xoa dái tai.

Mẹ nó, cái giọng ghê tởm chết tiệt.

“Hình như sắp đính hôn rồi đúng không?”

“Biết còn hỏi? Như cởi quần rồi mới xì hơi, dư thừa.”

Hắn nghẹn họng, môi mỏng khẽ nhếch:

“Chia tay đi, theo tôi. Chỉ cần cô biết nghe lời, con số trên tấm chi phiếu kia, cô muốn điền bao nhiêu cũng được.”

“Nếu tôi không theo thì sao?”

Sắc mặt hắn trầm xuống, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt đầy nguy hiểm:

“Nếu hắn nhìn thấy cảnh cô rên rỉ dưới thân tôi, còn muốn cô nữa không? Thứ mà hắn chưa nếm qua, tôi thấy rất tuyệt đấy. Cô cũng không muốn cả Giang Thành đều xem được chứ?”

Theo nguyên tác, giờ tôi nên xấu hổ, tự ti, tức đến bật khóc, ngoan ngoãn rơi vào bẫy của tên cặn bã này.

Má nó.

Tay nắm chặt không nhịn nổi nữa, tôi vung bàn tay phải, đấm thẳng vào ngực hắn một cú trời giáng, rồi đá liên tiếp hai phát.

Hắn đổ rạp xuống đất, mặt đầy kinh ngạc.

Tôi không phải cái dạng bánh mềm ai cũng bóp được.

Trước khi xuyên sách, chị đây là truyền nhân võ quán đấy!

Hệ thống vốn luôn lạnh như máy móc giờ cũng run giọng:

[Ký chủ, cô… Cô không được hành hung nam chính!]

Dòng điện quen thuộc chạy khắp người, cảm giác đau ngày càng rõ.

Tôi bật cười mỉa mai:

“Ồ? Chó mà cũng biết bảo vệ chủ à?”

Hệ thống im lặng.

Tôi vừa định nhào lên đánh tiếp.

Cơn đau lại tăng thêm ba phần.

Đau đến tận xương, tay chân tê dại vô lực.

Tôi chửi thề vài câu, cắn mạnh vào đầu lưỡi đến bật máu, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Lận Quan Kỳ đang lảo đảo gượng dậy, tôi lập tức nhào tới, siết cổ hắn, tát thẳng vào mặt.

Tôi đau bao nhiêu, thì vung tay nặng bấy nhiêu.

Cũng may vì hắn quá tự tin, nên trước khi nói chuyện đã cho người hầu ra ngoài hết.

Tôi vừa đánh vừa chửi:

“Thằng l*n cưỡng hiếp còn dám nói lời như vậy? Mày thấy hậu môn ngắn quá nên xổ thẳng bằng mồm à? Không biết cúp đuôi làm người, còn dám đến đây múa mép, mày là cái thá gì?”

“Bốp! Bốp!”

Lại bồi thêm hai cái tát nữa.

“Tao cho mày quay lén này! Tao cho mày phát tán này! Đánh mày mà tao còn thấy ghê tởm, đồ hạ đẳng! Cái loại cả đời không ngóc đầu lên nổi!”

Mặt tổng tài sưng vù như đầu heo, mắt híp lại thành một khe hở nhỏ, cố tỏ vẻ hung tợn, thực ra nhìn như hề.

“Con đàn bà này, cô gan to thật đấy, tin không, tôi—”

“Bốp!”

Tôi đấm thẳng vô sống mũi, hắn câm họng.

Chợt nhớ ra gì đó, tôi hỏi:

“Tôi – Lý Thư Đồng, và anh – Lận Quan Kỳ, có phải người yêu không?”

Hắn im lặng.

Tôi giơ nắm đấm.

Hắn nhục nhã lắc đầu.

Tôi không nương tay, tát thêm cái nữa.

“Câm à? Nói!”

“Không phải.”

“Tối qua ở Việt Hào, anh có cưỡng ép tôi không? Lận Quan Kỳ cưỡng hiếp Lý Thư Đồng – anh có thừa nhận sự thật này không?”

“… Thừa nhận.”

Nghe được điều cần nghe, tôi lặng lẽ tắt bút ghi âm.

Mắt đau nhòe cả tầm nhìn, tôi hít một hơi thật sâu.

“Video đâu?”

Lần này, tên cặn bã đó cắn răng không chịu nói.

Tôi đã không còn sức.

Nhìn bộ dạng hèn hạ của hắn, tôi lại thấy không cam lòng.

Túm lấy cà vạt, tôi đập đầu mình vào trán hắn.

Choáng váng.

Thở không ra hơi.

“Khụ… Khụ… Không… Không có video… Khụ…”

Tôi không tin, tiếp tục đánh.

Hệ thống hét toáng lên:

[Không có video! Thật sự không có! Camera hỏng từ trước rồi! Còn đánh nữa thì nam chính chết mất!]

Nghe vậy, tôi yên tâm ngất đi.

Cuối cùng, người làm nhà họ Lận phát hiện cả tôi và tổng tài nằm sõng soài giữa nhà.

Họ vội vã đưa cả hai vào viện.

Đầu ai cũng bê bết máu, hắn thì mặt mũi sưng vù, tôi cũng chẳng khá hơn.

Hắn cao mét tám lăm, người to khỏe.

Tôi mét sáu lăm, gầy gò nhỏ thó.

Không ai phân biệt được rốt cuộc là ai đánh ai.

Tóm lại, cả hai đều vô ICU cấp cứu.

Hắn là bị tôi đánh.

Tôi là bị hệ thống giật điện đến mức gần chết vì trái kịch bản.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo