Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Cổ Điển, Tôi Từ Chối Đi Theo Hướng Của Kịch Bản Gốc - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

20-

Hai tháng sau khi tôi rời xa Lận Quan Kỳ, hắn đã gần như phát điên.

Tôi biết — đã đến lúc quay lại.

Tôi cố ý xuất hiện trong một buổi tiệc mà hắn tham dự.

Sau đó — thành công “nhận” được phần quà “biệt thự + giam lỏng”.

Ngoài việc hạn chế tự do của tôi, còn lại, tôi nói gì hắn đều nghe nấy.

Chỉ riêng việc chiều chuộng một tôi khó ở, chuyên bắt bẻ, đã đủ khiến hắn mệt phờ người.

Mà con người ấy — mắt với mũi chỉ toàn là yêu yêu đương đương, thì đầu óc chắc chắn sẽ bị gỉ sét.

Tài liệu mà Kỳ Văn Lễ đưa, hắn đôi khi còn chẳng buồn xem, ký cái rẹt một phát.

Tôi nằm ườn trên ghế sofa, xem mấy bộ phim Hong Kong cũ.

Vô tình hay cố ý buông lời:

“Tôi thích kiểu đàn ông như thần chứng khoán.”

Hắn nghe theo thật.

Thế là lao vào chơi cổ phiếu, bán khống, phòng hộ các kiểu.

Lúc đầu, dưới sự điều khiển của Lục Trường Châu, hắn toàn thắng.

Rồi nghiện, nghĩ mình là Buffett tái thế, xuống tiền càng ngày càng mạnh.

Kết quả?

Thua đến mất gần hết tiền mặt của công ty.

Ngay lúc đó, mấy dự án đầu tư trước đây thi nhau xảy ra vấn đề, dẫn đến đứt dòng vốn.

Tập đoàn Lận thị thất bại trong đợt đấu thầu.

Loạt scandal bị cố tình tung lên truyền thông.

Cổ phiếu tụt dốc không phanh, giá trị thị trường sụt mạnh.

Tập đoàn Hướng thị gây áp lực, không một ngân hàng nào dám cho vay.

Đến khi hắn nhận ra thì… Đã quá muộn.

Tập đoàn Lận thị — cùng cả những “phụ thuộc” của nó — sụp đổ trong một đêm.

Sau đợt thanh tra — kẻ thì vào tù, người thì tự sát.

Lận Quan Kỳ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Hắn bỏ trốn.

Hắn biết rõ — tất cả những chuyện này không thể không liên quan đến tôi.

Nhưng — hắn vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.

Không biết hắn kiếm đâu được tấm ảnh tôi và Lục Trường Châu ôm nhau.

Hắn cười như điên:

“Em vẫn còn yêu hắn, đúng không?”

Tôi chưa kịp trả lời, hắn đã quỳ phịch xuống đất, xin lỗi,:

“Là tôi sai, tôi không nên cưỡng bức em…”

Hắn vừa tát vào mặt mình, vừa phát thệ.

“Tôi thề! Tôi sẽ không làm vậy nữa, tôi sẽ bù đắp cho em…”

Nhưng tôi hiểu rõ.

Cái quỳ của hắn không phải để xin lỗi, mà là để uy hiếp.

Đàn ông mà, rất thích thề thốt.

Mà lời thề của họ và tiếng chó sủa, chẳng khác là bao.

Sĩ diện hôm nay vứt đi, ngày mai họ sẽ tìm cách đạp lại lên người khác mà lấy lại gấp bội.

Tôi nói:

“Chúng ta vốn dĩ có thể bắt đầu đẹp đẽ,

là anh tự tay phá hỏng nó.”

Tôi cố tình chọc giận hắn.

Quả nhiên, tình tiết trong nguyên tác xảy ra.

Tôi bị bỏ thuốc, tứ chi mềm nhũn, bị trói vào ghế.

Bên ngoài là một đám đàn ông vạm vỡ.

Lận Quan Kỳ đứng trước mặt tôi, cười lạnh:

“Cầu xin tôi đi.”

Tôi hỏi:

“Nếu tôi cầu xin anh… Anh sẽ tha cho tôi sao?”

 

“Hừ… Tôi sẽ suy nghĩ.”

Tôi cười:

“Không cần nghĩ đâu — tôi sẽ không tha cho anh.”

Tôi cười, giật đứt dây trói, đứng bật dậy.

Ngại quá, tôi đã uống thuốc giải từ trước rồi.

Chỉ chờ hắn nói câu đó thôi.

Bởi vì — trời xanh có mắt.

Nhân quả phải tuần hoàn.

Tội hắn gây ra — chính hắn phải chịu lại hết.

Cửa bị mở tung từ bên ngoài, Hướng Quân Như dẫn người lao vào.

Cô ta ấn Lận Quan Kỳ xuống đất, liên tục tát tới tấp:

“DÁM bỏ thuốc chị tôi, tôi ĐÁNH CHẾT ANH!”

 

“Đồ đàn ông hèn mọn, may mà tôi tỉnh ngộ sớm, nếu không, sau này con tôi khỏi thi công chức!”

Hắn bị tiêm cùng loại thuốc, tôi ném hắn vào căn phòng mà Lý Thư Đồng từng bị nhốt.

Ngay sau đó — hơn chục gã đàn ông vạm vỡ bước vào.

Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại.

“Chúc anh — tận hưởng bữa tiệc của mình.”

-21-

Nam chính của thế giới này đúng thật là mạng lớn.

Vậy mà vẫn chưa chết.

Tôi đem toàn bộ chứng cứ đã thu thập, kèm theo chiếc bút ghi âm kia, giao cho cảnh sát.

Cuối cùng, Lận Quan Kỳ bị tuyên tù chung thân với các tội danh:

Cố ý giết người, cưỡng hiếp, trốn thuế…

Hôm hắn bị dẫn đi, người cảnh sát đến là một cô gái trẻ.

Đã lâu không gặp — giờ cô ấy đã chính thức nhận nhiệm vụ.

Cách nhau một chiếc xe, cô ấy mỉm cười, tôi cũng mỉm cười.

Cô thấy không — cả tôi và cô, cuối cùng đều đợi được đến ngày này.

Trước khi đi, Lận Quan Kỳ hỏi tôi:

“Em… Có từng yêu tôi chưa? Dù chỉ một giây?”

Tôi đáp:

“Mỗi phút mỗi giây ở bên anh, tôi đều cảm thấy buồn nôn.”

Chưa được mấy hôm, trong tù truyền ra tin Lận Quan Kỳ tự sát.

Ngay khoảnh khắc đó — một luồng điện mạnh làm tê dại toàn thân tôi.

Tôi đau đến mức ngất lịm đi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo