Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Cổ Điển, Tôi Từ Chối Đi Theo Hướng Của Kịch Bản Gốc - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

18-

Mọi người đều dần dần đi vào quỹ đạo.

Chỉ trừ Hướng Quân Như.

Dạo gần đây, bệnh não vì yêu của cô ta tái phát.

Cô ta nhất quyết vứt hết quần áo trong tủ, muốn bắt chước gu thời trang của tôi từ đầu đến chân.

Thậm chí còn tính đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Gương mặt cô ta vốn thuộc kiểu tiểu thư ngọt ngào, vậy mà cứ khăng khăng đòi phẫu thuật thành kiểu lạnh lùng sắc sảo.

Không ai trong nhà có thể cản nổi cô ta.

Tôi nắm cằm cô ta, nhìn trái nhìn phải, rồi khẽ cười một tiếng:

“Gọt xương, cắt mí, nâng mũi, tiêm filler… Hay là làm hết luôn đi, dù sao thì cô cũng đâu hài lòng với bản thân mình. Nếu phẫu thuật thành công, hắn có thể liếc nhìn cô thêm vài lần, rồi sau đó lại thích một kiểu khác. Nếu phẫu thuật thất bại… Thì hậu quả cô tự chịu, còn hắn chẳng hề hấn gì, thậm chí còn vui mừng vì cô không bám lấy hắn nữa.”

Sắc mặt cô ta dần trở nên cứng đờ.

Tôi vẫn nói tiếp:

“Mấy bộ quần áo của cô cũng đừng vứt vội, hai ta đổi tủ luôn cho tiện. Tôi thèm mấy bộ đồ của cô lâu lắm rồi, vừa đắt vừa đẹp, chứ không như đồ của tôi — nhạt nhẽo vô vị.”

Cô ta lập tức che tai lại, lắc đầu điên cuồng.

Tôi túm lấy cổ tay cô ta, dứt khoát ném cô ta xuống giường.

“Tôi thấy cô không phải cần chỉnh mặt,

mà là cần chỉnh lại cái đầu.”

Vì một người đàn ông không yêu mình, mà tự hạ thấp bản thân đến mức này…

Cô ta sắp sụp đổ, hét toáng lên, thậm chí còn khá hoảng loạn và điên cuồng:

“Anh ấy không yêu tôi! Anh ấy nói tôi không  đẹp! Tôi muốn trở thành kiểu người anh ấy thích — thì có gì sai? Cô không có người mình yêu, cô sẽ không hiểu cảm giác này đâu!”

Thấy cô ta mất kiểm soát, tôi bưng chậu nước lạnh, dội thẳng vào mặt cô ta.

Cô ta đờ đẫn như hóa đá.

Sau đó, lặng lẽ ôm gối ngồi co ro trên giường, đầu cúi gằm.

Nước mắt rơi, không một tiếng động.

Tôi nhẹ giọng nói:

“Tại sao lại dùng việc được yêu để đo giá trị và vẻ đẹp của bản thân? Nếu hắn không hồi đáp, chỉ đơn giản là hắn không phải đáp án của cô, chứ không có nghĩa cô là câu trả lời sai. Cô có thể chọn phẫu thuật vì bản thân mình muốn, nhưng không thể là vì một người đàn ông muốn. Cô không phải vật phụ thuộc của Lận Quan Kỳ. Cô là chính cô. Thế giới này không có bản sao thứ hai của cô.”

Tôi bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta theo kiểu hoàng tử bế công chúa, đưa cô ta ra ban công.

Hoàng hôn sắp tắt, ánh mặt trời như từng mảnh vàng vỡ vương khắp trời.

Giữa những đám mây lững lờ trôi, là ánh chiều rực rỡ bừng lên như ngọn lửa, lung linh lấp lánh.

“Đẹp không? Nhưng dù có chụp lại cũng không thể đẹp bằng ngoài đời. Cô biết đấy, đó là vấn đề của ống kính, không phải vấn đề của hoàng hôn. Người ta nói ra những lời tồi tệ — là vấn đề của họ, không phải lỗi của cô. Trong mắt tôi, cô cũng lấp lánh như ánh chiều tà vậy.”

Mỗi cô gái đều có một kiểu đẹp riêng.

Không có tiêu chuẩn nào là “nên thế này mới là đẹp”.

Bạn có thể chê gu thẩm mỹ của ai đó, nhưng đừng phủ nhận toàn bộ con người họ, càng không nên tấn công họ bằng ngoại hình.

Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng nói:

“Và… Tôi có người mình yêu. Tình yêu của anh ấy khiến tôi biết rằng mình tuyệt vời đến mức nào. Yêu một người không chỉ vì hình dáng của anh ấy, mà còn vì khi ở bên anh ấy — tôi thấy được dáng vẻ đẹp nhất của chính mình.”

-19-

Nếu một người phụ nữ quá chấp niệm với một người đàn ông, thì vấn đề chắc chắn không nằm ở người đàn ông đó, mà là ở bản thân cô ta.

Vấn đề của Hướng Quân Như là — cô ta chưa gặp đủ loại đàn ông.

Thế nên, tôi lôi cô ta — đã được tôi sửa sang gọn gàng — đến quán rượu Phong Nguyệt, nơi ăn chơi nổi tiếng nhất Giang Thành.

Tên gọi mỹ miều là thế, nhưng thực chất là… Quán trai bao.

Tôi vung tay cái xoạt:

“Gọi hết trai đẹp nhất của mấy người ra đây!”

Thế là — em trai ngoan ngoãn, anh trai cấm dục, tổng tài bụng đen, trai trẻ mặt non, người lãng mạn, hài hước, nắng ấm, lạnh lùng — đủ kiểu đủ gu, hội tụ đầy đủ.

Họ vừa biết hát, biết nhảy, còn biết lắc mông.

Vây chúng tôi ở giữa, một đám đẹp trai xoay vòng.

Hướng Quân Như nhìn mà trợn tròn mắt.

Chơi đến mức quên cả đường về, thậm chí còn tự học cách tận hưởng — bảo một anh đút rượu, rồi lại bảo anh khác đút nho.

Tâm trạng lên cao, rượu cứ thế tu ào ào, cản cũng không nổi.

Tôi dìu cô nàng say bí tỉ đi tính tiền.

Ông chủ cười tươi như hoa, giọng điệu nhẹ nhàng mà đâm thẳng tim:

“Cô gọi toàn bộ là đầu bảng bên tôi,

tính theo giờ, mỗi người 500 ngàn tệ một giờ.Tổng cộng 8 triệu tệ. Cô định quẹt thẻ hay chuyển khoản?”

…Hả?

Bao nhiêu cơ???

Tám… Triệu… Tệ?

Tôi lúc này trên người cộng lại không có nổi 10 nghìn.

Tiền kiếm được từ chỗ bá đạo tổng tài trước đây, tôi đã đưa hết cho mấy chị nhân viên phục vụ rồi.

Tôi lặng lẽ đụng đụng người trong lòng, ra hiệu bảo cô ta thanh toán.

Tôi không trả nổi — nhưng cô ta thì chắc chắn có thể.

Kết quả là — cô ta khóc òa lên luôn:

“Tôi làm gì còn tiền! Tiền tiêu vặt  bị mẹ tôi cắt sạch rồi!”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

Tôi nghiến răng:

“Số tiền cô đem đi mua quà cho Lận Quan Kỳ

còn nhiều hơn gấp mấy chục lần số này ấy chứ.”

Cô ta khựng lại — rồi khóc to hơn nữa.

“Trời ơi là trời, tôi tiêu hết bao nhiêu tiền vì hắn rồi? Tôi không thích hắn nữa có được không?

Hắn có thể trả lại hết cho tôi được không?”

Nói rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, cô ta loạng choạng lục điện thoại trong túi, bấm bấm mấy cái rồi bật loa ngoài — như bà cụ gọi video call vậy.

“Alo!”


“Chào cô Hướng.”


“Thư ký Kỳ!”


“Tôi đang nghe.”


“Kỳ Văn Lễ!”


“Tôi đây.”


“Hu hu hu hu, anh có biết mấy món quà tôi tặng Lận Quan Kỳ, hắn để đâu không? Toàn là tiền đấy! Toàn là tiền thật đấy!”

Đầu bên kia im lặng.

Đi đâu rồi á?

Rẻ thì vứt xó, đắt thì chắc đem tặng mấy cô khác rồi.

“Hu hu hu… Anh nói gì đi chứ… Tôi hết tiền trả tiền trai đẹp rồi. Tôi còn định dùng đống quà kia để nuôi đàn ông nữa mà!”

Giọng người đàn ông bên kia trầm xuống.

“Bây giờ cô đang ở đâu?”

Tôi thấy có điềm xấu.

Nhưng chưa kịp bịt miệng con nhóc này thì cô ta đã nói toáng lên:

“Quán trai bao! Toàn là trai đẹp!”


“Đợi tôi — tôi đến ngay.”

Xong phim.

Tôi đoán tôi không còn sống được bao lâu nữa.

Kỳ Văn Lễ đến rất nhanh.

Thậm chí còn mặc áo ngủ.

Ánh mắt hắn như mang theo dao bén, cười lạnh:

“Đây là cách mà cô Lý nói là muốn giúp cô ấy tránh xa Lận Quan Kỳ sao?”

Tôi đúng là không có gì để biện minh.

Dù gì cũng bảo cô ta đừng thích nam chính, chứ không bảo đừng thích cả đám người khác.

Kỳ Văn Lễ thanh toán xong, ôm Hướng Quân Như rời khỏi lòng tôi, quay người đi thẳng.

Mơ hồ còn nghe thấy hai người họ trò chuyện:

“Kỳ Văn Lễ, Lận Quan Kỳ có phải giấu quà tôi tặng không, không chịu trả không?”


“Ừ, tôi sẽ trộm về cho cô.”


“Trộm không được thì sao?”


“Tôi sẽ đền.”

Tôi đang định tự bắt xe về nhà.

Quay đầu lại — thì thấy Lục Trường Châu, gió bụi đầy người, đứng sau lưng tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo