Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Phụ Trong Truyện Đam Mỹ Song Nam Chủ - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19-

Hôm sau, hai chân tôi run lẩy bẩy, eo thì chẳng dám cử động, bàn chân cũng không dám chạm đất.

Tôi không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.

Xem ra, nợ do mình gây ra, thì phải tự mình trả thôi.

Thật ra, mối quan hệ giữa bốn người chúng tôi cũng không quá phức tạp.

Tôi và Kỷ Trường Hành là trúc mã. Ban đầu vì cá cược mà tôi theo đuổi Hạ Tư Đình, nhưng anh ta vốn chẳng mảy may để mắt tới tôi.

Là một người chưa từng thua cuộc, sao tôi có thể cam tâm từ bỏ?

Tôi liều mạng quấn lấy Hạ Tư Đình, cho đến khi Kỳ Bạch xuất hiện, tôi mới biết thế nào là rung động thật sự.

Tình yêu của Kỳ Bạch dành cho tôi vừa dịu dàng vừa bá đạo, và tôi cứ thế dần dần chìm đắm.

Không biết có phải vì lòng hiếu thắng giữa đàn ông hay không, Hạ Tư Đình lại bất ngờ đồng ý quen tôi.

Nhưng lúc ấy trong lòng tôi chỉ có Kỳ Bạch, nên tôi thẳng thừng từ chối Hạ Tư Đình.

Sau này, Kỳ Bạch vô tình biết được chuyện tôi từng theo đuổi Hạ Tư Đình, anh ấy không biểu lộ gì cả, khiến tôi tưởng mọi chuyện đã qua.

Nếu không phải vì lần va chạm này, có lẽ tôi mãi chẳng hay, thì ra Kỳ Bạch đã ghen từ lúc ấy rồi.

Còn Hạ Tư Đình, anh ta đã nhắn tôi trước khi trở về, nên trong lúc mất trí, tôi mới tưởng anh là nam chính đến để cướp mất Kỳ Bạch.

Kỷ Trường Hành thì là kẻ đối đầu với tôi từ nhỏ đến lớn, thế nhưng trong mắt Kỳ Bạch, mỗi lần chúng tôi cãi nhau đều khiến anh ấy ghen lồng lộn.

Không ngờ trong thời gian mất trí, tôi lại tự tưởng tượng mình thành nhân vật chính trong một truyện đam mỹ có hệ thống.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể mất anh ấy, tim tôi lại đau đến nghẹt thở.

Suy cho cùng, chúng tôi yêu nhau sâu đậm, nhưng lại chưa từng thực sự thổ lộ với nhau bằng tất cả trái tim.

Chúng tôi đều sợ mất đối phương.

Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay xè, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Tôi dường như quên đi đau đớn thể xác, chỉ muốn lao vào bếp nơi Kỳ Bạch đang bận rộn, nói với anh ấy rằng: Em yêu anh!

Tôi không phải bạn trai của Kỳ Bạch, tôi là người đàn ông của anh ấy.

Còn tôi, Hạ Tri, cả đời này yêu Kỳ Bạch nhất!

Nhưng lần này, tôi muốn làm cho đàng hoàng một chút.

Không ngờ, Kỳ Bạch lại cũng nghĩ giống tôi…

-20-

Tôi định sẽ chính thức tỏ tình với Kỳ Bạch vào ngày kỷ niệm lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Thế nhưng khi tôi chuẩn bị xong xuôi và đến nơi, lại thấy Hạ Tư Đình.

Năm xưa, sau khi tôi và Kỳ Bạch đến với nhau, Hạ Tư Đình ra nước ngoài. Lần này anh ta về nước chỉ muốn tụ họp bạn cũ.

Nhưng tôi sợ Kỳ Bạch, người sắp đến, sẽ hiểu lầm, đành nói với anh ta rằng để khi khác gặp.

Chỉ là tôi không ngờ, cảnh tượng ngày xưa lại tái hiện, Kỳ Bạch mặt lạnh đi thẳng tới chỗ tôi, không nói không rằng kéo tôi đi… rồi mạnh mẽ hôn tôi ngay tại chỗ.

Hương bạc hà mát lạnh từ anh ấy thật mê người, tôi cũng chẳng nhịn được nữa mà cuồng nhiệt đáp lại, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người.

Trong một góc khuất chẳng ai để ý, sắc mặt của Hạ Tư Đình ngày càng khó coi.

Phía sau anh ta, có người vỗ vai một cái, rồi tiếng nói giễu cợt của Kỷ Trường Hành vang lên:

“Còn chưa hiểu ra sao? Chúng ta chỉ là người thừa thôi, quen đi là vừa.”

Hạ Tư Đình tức đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, muốn xông lên kéo tôi và Kỳ Bạch ra.

May là Kỷ Trường Hành còn biết nhìn tình hình, vội giữ lấy anh ta.

Tôi và Kỳ Bạch nhìn nhau bật cười.

Anh ấy nói với tôi:

“Anh có chuẩn bị một điều bất ngờ cho em, muốn xem không?”

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Dù Kỳ Bạch chuẩn bị điều gì, với tôi cũng là điều bất ngờ, vì bản thân anh chính là điều bất ngờ tuyệt vời nhất trong 28 năm cuộc đời tôi!

Anh ấy khẽ cười, bế bổng tôi lên như công chúa:

“Về nhà thôi.”

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy cổ anh.

Tôi mơ hồ đoán được điều anh ấy chuẩn bị là gì rồi.

Đây là bí mật giữa hai chúng tôi, cho dù là hội viên cao cấp cũng không được biết!

Kỳ Bạch bế tôi đi nhanh hơn, gió mát lướt qua má, không khí cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Tôi không thể kìm nén tình cảm mãnh liệt trong lòng nữa, hét lên:

“Kỳ Bạch, em yêu anh!”

Anh khựng lại một chút, dịu dàng đáp lời:

“Anh cũng vậy.”

Đó là lời hồi đáp chân thành nhất của chúng tôi dành cho nhau…

Đôi khi, tình yêu giấu quá sâu sẽ khó được phát hiện.

Những lúc như thế, nhất định phải can đảm nói thật lớn cho người ấy biết.

Em yêu anh!

(Hết toàn văn.)

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo