Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Phụ Trong Truyện Đam Mỹ Song Nam Chủ - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-17-

Tôi như phát điên lao tới, định kéo mùa xuân của người ta – à nhầm, kéo mùa đông tên mùa đông kia, chính là cái tên chết tiệt Kỷ Trường Hành khỏi người của Kỳ Bạch.

Nhưng sức tôi yếu quá, loay hoay chưa kịp làm được gì thì đã bị đẩy ngược lại, đầu tôi va vào bàn trà.

Một luồng nóng hổi lan ra…

Ký ức dường như bị niêm phong từ lâu, bất ngờ ùa về như lũ.

Kỳ Bạch căn bản không phải vì muốn chữa bệnh cho ba nên mới chọn ở bên tôi như trong truyện po tôi từng đọc.

Chúng tôi vốn là… yêu nhau từ đầu, là tình nguyện yêu!

Kỷ Trường Hành cũng chẳng phải thanh mai trúc mã gì của Kỳ Bạch, mà là kẻ thù không đội trời chung lớn lên cùng tôi từ nhỏ!

Còn Hạ Tư Đình – hắn ta chẳng phải bạn trai cũ gì hết, chỉ là bạn trai giả tôi thuê để diễn trò thôi!

Càng đáng chết hơn là – lúc đó, người ghen tuông không phải tôi… mà là Kỳ Bạch!

Thế thì mấy ngày qua… tôi đã làm cái quái gì vậy?!

Càng nghĩ tôi càng run.

Tiếng cãi nhau bên tai đột nhiên ngừng bặt. Tôi cố gắng mở mắt ra – và gương mặt đẹp trai của Kỳ Bạch đang phóng to ngay trước mặt.

Tôi cười ngu ngu, không kiểm soát nổi nữa.

“Hehe~ Kỳ Bạch đẹp trai quá!”

Anh ấy đang ôm tôi… là của tôi đó…

Tôi ngây ngốc nhìn anh, sắp sửa rơi vào biển tình lần hai thì một giọng nói cực kỳ phá mood vang lên:

-18-

“Hạ Tri, cậu tỉnh rồi thì dậy đi, đừng có giả chết nữa!”

Kỷ Trường Hành nhìn tôi đầy vẻ giễu cợt.

Tôi chẳng buồn đáp lời, định quay sang Kỳ Bạch hôn sâu một trận thì chưa kịp làm gì đã bị ảnh… xách lên như xách chó.

Tề Bạch gằn giọng: “Về nhà, ngay lập tức!”

Vừa vào đến nhà, tôi không dám thở mạnh một tiếng.

Kỳ Bạch nhìn thấy quần áo của anh bị tôi lôi hết ra bày đầy trên giường, mặt đen như đáy nồi, chỉ tay vào giường, lạnh giọng hỏi:

“Hạ Tri, sao em bới tung hết đồ anh lên thế này? Em còn muốn sống yên ổn với anh nữa không?”

Muốn chứ!

Tôi muốn sống với Kỳ Bạch cả đời, muốn dính vào nhau không rời nửa bước luôn ấy!

Nhưng hiện thực thì đáng sợ quá…

Tôi thật sự không dám nhớ lại, nửa tháng qua rốt cuộc mình đã làm ra bao nhiêu chuyện rồ dại.

Cái “hệ thống” kia chỉ là tưởng tượng của tôi, còn cái gọi là “diễn theo kịch bản” cũng là tôi tự bịa ra sau khi đọc mớ truyện cẩu huyết khi chưa mất trí nhớ.

Tôi đang ngồi đó, nghĩ cách làm sao giải thích cho tử tế, thì liếc sang đã thấy Kỳ Bạch thuận tay cầm dây sạc trên bàn – vừa cười nhạt vừa tiến về phía tôi.

Tôi vội vàng lái sang chuyện khác: “Ba mình sao rồi?”

Kỳ Bạch mỉm cười… kiểu đáng sợ: “Ba không sao, nhưng em thì chuẩn bị xong đời rồi.”

“…”

“Giỏi thật đấy Hạ Tri, em mang theo ‘hệ thống’, xuyên thành pháo hôi trong truyện po chuyên trị anh à?”

“Còn tự chuốc thuốc để đi tìm Hạ Tư Đình nữa?”

Trời ơi… Mới mấy hôm trước tôi còn lấy dây sạc đe dọa Kỳ Bạch cơ mà… không ngờ nhanh vậy đã thành kẻ bị đe ngược!

“Em nói thật đi, có phải muốn quay lại với hắn ta không?”

“Nếu không vì bác sĩ bảo anh phải chiều theo mọi hành vi của em cho đến khi trí nhớ hồi phục, anh đã…”

Tề Bạch dạy dỗ tôi không thương tiếc.

Tôi hoảng quá, hét lên:

“Chồng ơi nghe em nói đã! Cái này… cái này em có thể giải thích được mà!”

Mặc kệ lời tôi, tôi nhào vào ôm chặt Kỳ Bạch, rồi hung hăng hôn lên môi anh.

Không thể giải thích được thì chỉ còn cách… dùng thân thể mình để đền bù thôi!

Có lẽ chiêu này hữu hiệu thật, vì ngay sau đó, Kỳ Bạch như nổi điên tuyên bố chủ quyền…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo