Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-5-
Tôi quay đầu lại, hôn thẳng lên môi Kỳ Bạch ngay trước mặt Kỷ Trường Hành.
Vậy là tôi vừa hoàn thành tình tiết bá đạo, vừa hoàn thành tình tiết cưỡng chế!
Hu hu hu hu——
Nhưng tại sao không ai nói với tôi là môi của Kỳ Bạch mềm đến vậy, lại còn thơm như thế?!
Cái cảnh này… đúng là không uổng công xuyên thư rồi!
Tôi còn đang định tranh thủ hôn thêm vài cái nữa thì đã bị người khác kéo ra.
Kỷ Trường Hành mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hiểu ngay là hắn đang ghen, chắc chắn là vậy!
Dù hắn yêu thầm Kỳ Bạch bao nhiêu năm, nhưng đến bây giờ ngay cả sợi tóc cũng chưa chạm được, thế mà tôi đã hôn được môi rồi, không ghen mới là lạ!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy lại tự tin.
Chỉ cần tôi còn ở đây, Kỷ Trường Hành đừng hòng chạm vào Kỳ Bạch dù chỉ là một giọt mồ hôi!
Tôi ôm lấy vai Kỳ Bạch, quay sang Kỷ Trường Hành tuyên bố chủ quyền.
Nhưng mà…
Kỳ Bạch hình như giận rồi.
Cậu ta ném luôn cả Kỷ Trường Hành lại phía sau, kéo tôi vào thang bộ.
Sắc mặt Kỳ Bạch khó coi vô cùng:
“Kỷ Trường Hành là bác sĩ chính của ba tôi, tôi tự xử lý được, sau này anh đừng can thiệp nữa.”
“……”
Lá gan cũng to quá rồi đó!
Có ai lại nói chuyện kiểu đó với kim chủ của mình không?
Câu đó lẽ ra phải là tôi nói với cậu mới đúng!
Nhưng nhìn vẻ mặt khó coi kia của Kỳ Bạch, tôi… hơi sợ.
Không còn dám “hí hí” nữa rồi.
Mỹ nhân xinh đẹp mà nổi giận, tôi dỗ không nổi đâu!
Hơn nữa, tôi càng quan tâm đến ấn tượng của Kỳ Bạch về mình, nên chỉ đành cúi đầu nghe mắng, hi vọng điểm yêu thích có thể tăng thêm chút nào hay chút đó.
Cả hai im lặng một hồi, cuối cùng Kỳ Bạch mới lại lên tiếng, giọng đã dịu xuống:
“Chuyện nhỏ thế này tôi tự lo được, không cần làm phiền anh.”
Tôi lại “hí hí” được rồi.
Điều đó có nghĩa gì?
Cậu ấy tha thứ cho tôi rồi!
Tôi phấn khích suýt chút nữa múa may tay chân tại chỗ, may mà còn giữ được bình tĩnh.
Giờ tình tiết chính đã hoàn thành, tiếp theo chính là thời gian tôi phát đường, tặng ngọt ngào cho Kỳ Bạch!
“Tôi biết cậu không muốn người khác biết quan hệ của hai ta, nhưng yên tâm, khoảng thời gian này chúng ta cứ ở bên nhau với tư cách người yêu. Đợi tôi chán rồi, chia tay cũng không muộn.”
Nói đến đây, tôi hơi thấy chua xót.
Chia tay… có nghĩa là nam chính công sẽ xuất hiện.
Sắc mặt Kỳ Bạch tái nhợt, thân hình cao lớn khẽ run rẩy, ngơ ngác nhìn tôi như không thể tin nổi:
“Chán… chán rồi?”
Tôi: “???”
Sao cảm giác Kỳ Bạch còn sợ chia tay hơn tôi vậy?
Nhưng tôi lập tức hiểu ra.
Cậu ta đâu phải sợ chia tay, mà là sợ mất kim chủ là tôi, nếu tôi rút lui, ai sẽ giúp cậu ấy chữa bệnh cho cha?
Đợi khi nam chính Hạ Tư Đình xuất hiện, cậu ta chắc chắn sẽ không chút do dự mà đá tôi một cước.
Đây là… cảm giác đau lòng à?
Tôi như chợt tỉnh mộng, hãi hùng phát hiện:
Tôi thật sự… động lòng với Kỳ Bạch rồi sao?!
-6-
Tôi thất thần quay về nhà.
Hệ thống nói với tôi rằng nửa tháng nữa nam chính sẽ xuất hiện.
Điều này khiến tâm trạng vốn đã tồi tệ của tôi lại càng nặng nề hơn.
Vì nó cũng có nghĩa là nếu muốn không bị hệ thống xóa sổ, tôi phải cưa đổ Kỳ Bạch trong vòng mười lăm ngày tới!
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi buộc phải thừa nhận một sự thật: Tôi thật sự đã yêu Kỳ Bạch, một nhân vật trong truyện!
Tiếng sét ái tình nghe có vẻ nhảm nhí, nhưng nó… thực sự đã xảy ra với tôi.
Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu với nam chính sắp xuất hiện, vì tôi không thể nào chấp nhận chuyện đưa người mình thích lên giường của người đàn ông khác!
Kỳ Bạch về nhà lúc nửa đêm.
Vừa mở cửa ra, tôi đã nhào tới ôm lấy cậu ấy, Kỳ Bạch cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn để tôi muốn làm gì thì làm.
Hương bạc hà nhàn nhạt trên người cậu ấy xông thẳng vào mũi tôi, khiến tôi có cảm giác như đang mơ.
Tôi thậm chí còn muốn… chiếm lấy cậu ấy ngay lập tức.
Nhưng Kỳ Bạch lại nhẹ nhàng đẩy tôi ra:
“Hôm nay chăm ba ở bệnh viện hơi mệt, để hôm khác nhé.”
Nói xong, cậu ta bỏ mặc cảm xúc của kim chủ tôi đây, tự mình đi vào phòng tắm.
Tôi nhìn bóng lưng kiên quyết ấy, trong lòng bắt đầu bực bội.
Mệt ư?
Tôi nhớ lời hệ thống miêu tả:
【Hạ Tư Đình giống như không bao giờ biết mệt, như thể muốn cùng Kỳ Bạch triền miên đến tận thiên hoang địa lão…】
Đến lúc gặp được Hạ Tư Đình rồi, cậu sẽ biết cái gì mới thật sự gọi là “mệt”!
Tôi nổi giận rồi.
Mà là kiểu giận… rất nghiêm trọng ấy!