Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Phụ Trong Truyện Đam Mỹ Song Nam Chủ - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-7-

Tôi hì hục bò lên giường, đợi đến khi Kỳ Bạch tắm xong liền kéo cậu ấy vào lòng.

Cậu ấy dùng sữa tắm mùi hoa hồng khô pha chút bạc hà, thơm đến mức khiến người ta muốn phát điên.

Kỳ Bạch vẫn định giãy giụa, tôi liền ghé sát tai cậu ấy uy hiếp:

“Nếu cậu còn động đậy nữa, tiền viện phí của ba cậu, tự nghĩ cách lo đi.”

Quả nhiên, Kỳ Bạch ngoan ngoãn lại.

Nhưng lòng tôi lại càng thêm khó chịu.

Tôi không muốn đối xử với cậu ấy như vậy, nhưng Kỳ Bạch lại cứ luôn chống cự mỗi lần tôi muốn gần gũi.

Bất ngờ, Kỳ Bạch lên tiếng:

“Chuyện lúc ở bệnh viện hôm nay… tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là…”

Tôi không muốn nghe cậu ấy nói bất cứ điều gì liên quan đến Kỷ Trường Hành, vì tôi sẽ ghen mất!

Tôi lạnh giọng cắt lời:

“Tôi biết rồi, yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”

Kỳ Bạch còn định nói thêm gì đó, tôi sợ sẽ nghe phải mấy thứ mình không muốn nghe, nên vội vã chặn miệng cậu ấy bằng một nụ hôn.

Đôi môi của mỹ nhân vẫn mềm mại, thơm ngọt như vậy, nhưng lần này, tôi lại nếm ra chút vị đắng.

Tôi là người chưa từng yêu ai, khó khăn lắm mới thích được một người, vậy mà lại phải theo cái kịch bản chết tiệt kia đem cậu ấy dâng cho người khác.

Nghĩ đến đây, tôi không thể giữ nổi bình tĩnh.

Cho dù tôi không thể chạm vào Kỳ Bạch, tôi cũng phải để lại dấu ấn gì đó, để cậu ấy nhớ đến tôi, dù cuối cùng tôi có bị hệ thống xóa sạch!

Nụ hôn kết thúc, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển.

Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở đan xen, mập mờ đến nghẹt thở.

Đáng tiếc, tôi không thể tận hưởng cảm giác ấy được bao lâu.

Ngay lúc đó, giọng Kỳ Bạch vang lên, đầy bất mãn:

“Anh à, anh còn chưa tắm mà, không được lên giường.”

“!”

Cậu ấy có ý gì chứ?

Còn chưa gặp Hạ Tư Đình mà đã bắt đầu chê bai tôi rồi?

Tôi thấy lòng mình lạnh như băng.

-8-

Tôi quay lưng lại, không thèm để ý đến cậu ấy nữa, ôm cục tức mà ngủ.

Càng tức càng buồn, thế là tôi ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện bên phía Kỳ Bạch đã lạnh ngắt từ bao giờ.

Đến ngủ cùng mà cậu ấy cũng không muốn sao?

Tôi gọi hệ thống ra, muốn xem thử chỉ số yêu thích của Kỳ Bạch với mình là bao nhiêu.

Kết quả? Làm đủ trò như vậy, mà chỉ tăng được một chấm?!

Chẳng khác nào không tăng!

Nhưng tôi không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc!

Tôi vội vàng mặc quần áo, chạy thẳng đến bệnh viện, tiện tay ghé qua tiệm trái cây mua ít hoa quả.

Tôi lấy hết can đảm đẩy cửa phòng bệnh, không thấy ai.

Y tá nói ba của Kỳ Bạch sáng nay bất ngờ trở bệnh, sau khi cấp cứu đã được chuyển vào ICU.

Đây chính là lúc cậu ấy yếu đuối nhất, nếu tôi không tận dụng thời cơ, chẳng phải sẽ nhường cơ hội tăng điểm yêu thích cho Kỷ Trường Hành sao?

Tôi vội chạy đến cửa ICU, nhưng… chẳng thấy bóng dáng Kỳ Bạch đâu.

Lòng tôi thót lại một cái, lập tức đi tìm Kỷ Trường Hành.

Quả nhiên, hai người đều biến mất.

Tôi quên mất, theo nguyên tác, sau khi Kỳ Bạch đau lòng đến cực điểm, Kỷ Trường Hành sẽ thừa cơ, đưa cậu ấy đi mở phòng, hai người lăn giường suốt mười sáu tiếng đồng hồ!

Tình tiết ở đoạn đó vốn không có tôi…

Vừa nghĩ đến cảnh Kỳ Bạch ở bên người khác, lòng tôi như bị ai bóp nghẹn.

Tôi gọi hệ thống, hỏi cho rõ địa chỉ khách sạn, rồi nổ máy chiếc Maserati của mình, phi thẳng đến nơi.

Kỷ Trường Hành, mày liệu mà giữ mình trong sạch.

Bằng không…

Hừ!

Tao sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo