Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2
Tôi cố kiềm nén sự vui sướng trong lòng.
Thu lại cái tính vô tư thường ngày, giả vờ bình tĩnh vén tóc bên tai.
Cười thẹn thùng, dịu dàng nói:
“Chào anh Tô, lần đầu gặp mặt, em rất vui được quen anh.”
Thực ra trong lòng tôi đã nghĩ đến tên mấy đứa con sau này rồi.
Nghe nói mấy kiểu đàn ông thế này thích con gái dịu dàng, nết na, nên suốt buổi tôi ngồi ngoan như mèo.
Anh ấy chỉ khẽ gật đầu, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như cũ.
Lần đầu đi xem mắt, đối tượng lại là con trai của thầy giáo, tôi nhất thời không biết phải nói gì.
Quyết định từ công việc và sở thích bắt chuyện trước vậy.
Tôi dịu giọng ngọt ngào hỏi:
“Anh làm tài chính chắc bận lắm nhỉ, có sở thích gì không ạ?”
Tô Kiến Bạch đẩy gọng kính viền vàng, nhấp ngụm cà phê:
“Khá bận. Sở thích là kiếm tiền.”
Ừm… cũng thật thà phết đấy.
“Quả là một sở thích đơn thuần và chất phác.”
Tôi cúi đầu uống nước trái cây, giấu đi nụ cười ngượng.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng tiếp xúc với người hơn mình tám tuổi, chẳng biết nên nói chuyện thế nào cho phải.
“Còn em thì sao?”
Anh lại ném câu hỏi về phía tôi.
“Em chắc chắn là thích học rồi.”
Nói xong tôi cũng không tin nổi mình, thích học mà mỗi tiết vi phân của thầy anh là tôi ngủ gục hết lần này đến lần khác.
Rồi một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Không lẽ vì tôi hay ngủ trong lớp nên thầy Tô mới để con trai ông đến “trị” tôi?
Ý nghĩ đó làm tôi chính tôi cũng phải khiếp sợ.
“Bố tôi nói em hay ngủ trong giờ ông ấy dạy.”
Ớ, cái gì? Mới bảo là muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, quay lưng lại lập tức bán đứng tôi?
Tôi cười gượng hai tiếng:
“Tại tối hôm trước em học muộn quá thôi ạ, nên hôm sau mới ngủ quên. Thực ra bài thầy giảng em đều hiểu hết đó!”
Nói dối tỉnh bơ là tuyệt chiêu của tôi mà.
“Ồ.”
Anh cố ý kéo dài âm cuối, khiến tôi càng thêm chột dạ
.
Tôi lập tức chuyển chủ đề:
“Anh Tô, anh bị é-p đi xem mắt đúng không?”
Anh nhướng mày, liếc xéo tôi:
“Anh trông giống kiểu người có thể bị ép sao?”
Tôi mím môi. Đúng là không giống thật. Ông bố thì dễ thương, mà con trai lại như tổng tài bá đạo.
Nếu có người bị ép thì chắc là bố anh mới đúng.
Tôi gật đầu:
“Anh Tô ưu tú như vậy, chắc có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?”
Anh lướt ánh mắt lạnh nhạt lên mặt tôi:
“Em để ý à?”
“Tôi tôi…”
Tôi lấy tư cách gì mà để ý chứ?
“Nếu em không ngại thì làm bạn gái anh nhé.”
Tôi ch3t lặng:
“Hả???”
3
Anh nở một nụ cười nhạt với tôi.
Trời ơi, đúng là người đàn ông trong mộng của tôi rồi.
Thế là tôi như bị ma xui quỷ khiến, gật đầu đồng ý, rồi hỏi:
“Anh ơi, nhà anh có điều hòa không?”
Tay Tô Kiến Bạch khẽ run, cố tỏ ra bình tĩnh:
“Có. Nhưng sao em hỏi vậy?”
“Làm bạn gái anh rồi, em có thể đến nhà anh tránh nóng không?”
Dạo này trời nóng quá thể đáng, ký túc xá chỉ có cái quạt máy sắp rụng, học hành gì nổi.
Với tôi, mùa hè sống được là nhờ điều hòa cả đấy.
Vừa hay, có người tình nguyện dâng tận cửa.
Tô Kiến Bạch nheo mắt:
“Một cô gái độc thân đến nhà một người đàn ông độc thân, em không thấy ngu-y hiể-m sao?”
Ngu-y hiể-m gì chứ, đã là người yêu chính thức rồi mà, đến nhà cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi hỏi lảng sang:
“Anh không ở chung với bố anh chứ?”
Anh lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn nghi ngờ.
“Tốt quá rồi. Em hiểu mà, bố anh là muốn anh giúp em học vi phân đúng không?
Vậy thì em đến nhà anh học lén, ôn tập để thi cuối kỳ gây bất ngờ cho mọi người luôn.”
Tô Kiến Bạch xoa trán:
“Ý tưởng của em cũng… sáng tạo thật.”
Tôi ghé sá-t lại gần:
“Vậy thì ta coi như giao dịch thành công nhé?”
Anh bắt chéo chân, tay đặt trên gối, lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, xa cách vạn dặm:
“Nói thế nào chắc không cần anh dạy rồi nhỉ?”
“Tất nhiên rồi!” Tôi đoán ngay là vụ xem mắt này không hề đơn giản.
Thầy Tô vì không muốn tôi trượt môn mà bán luôn con trai mình.
Còn con trai ông, bận rộn vậy mà vẫn phải vào vai.
Tôi – một sinh viên giàu lòng giúp đỡ, từng được khen thưởng “Học sinh tốt việc” từ nhỏ – sao có thể từ chối thiện ý của một người lớn tuổi được?
“Nếu em định đến thì báo trước cho anh, anh sẽ gửi địa chỉ và ghi dấu vân tay.”
Giọng nói lạnh nhạt, không rõ cảm xúc.
“Biết là anh bận rồi, nên thôi chọn ngày không bằng gặp ngày. Hay hôm nay em ghé xem nhà luôn nhé?”
Tô Kiến Bạch không từ chối.
Tới nhà anh, anh giúp tôi ghi dấu vân tay.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
Căn hộ trắng – đen – xám, theo kiểu tối giản lạnh lùng, rất rộng, nhưng cũng rất trống.
Không giống chỗ có người ở lâu dài.
Mà đúng rồi, tôi có tìm hiểu, dân làm tài chính như anh ấy thường xuyên bay đi bay về, mười ngày nửa tháng không về nhà là bình thường.
Với họ, nhà chỉ là nơi để qua đêm.
Chỉ tiếc cho căn nhà rộng đẹp thế này.
Có thể anh thấy tôi ngẩn người, nên hỏi từ phía sau:
“Sao, muốn tham quan nhà anh à?”