Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Sao mà dám…
Nhưng tôi lại nói:
“Anh đã nói thế rồi, thì em đành miễn cưỡ-ng xem qua vậy.”
Tôi thấy khoé miệng Tô Kiến Bạch khẽ cong lên, hơi giễu cợt.
Nhưng không sao hết. Trước sự hấp dẫn của điều hòa, thể diện là gì chứ?
Tô Kiến Bạch sải chân dài đi trước vào nhà.
Thấy anh không có ý đóng cửa, tôi rón rén theo sau
“Uống gì?”
“Nước suối đi ạ.”
Anh lấy ra từ tủ lạnh đưa tôi. Tôi nhận lấy không khách sáo, cảm ơn rồi đi tới bên cửa sổ sá-t đất.
Toàn cảnh thành phố về đêm hiện ra trước mắt.
“Wow, đẹp quá.”
Quay lại nhìn, thấy Tô Kiến Bạch đã ngồi trên sofa, bật máy chiếu xem chương trình.
Tôi đột nhiên thấy tò mò, bước tới ngồi xuống cạnh:
“Không phải nói anh bận lắm sao? Hôm nay rảnh vậy à? Bình thường mấy giờ anh về nhà?”
Anh liếc tôi một cái:
“Tùy tình hình.”
Rồi như đoán được tôi sắp hỏi gì, anh đáp trước:
“Khi nào anh về, anh sẽ báo cho em.”
Cũng không cần thiết đâu, nhà anh cách trường không xa, lại gần ga tàu điện. Tôi tính cuối tuần hoặc buổi chiều không có tiết sẽ ghé qua.
Dù nói là đến học, nhưng thật ra tôi chẳng hiểu gì về vi phân.
Cơ mà cũng không thể không nể mặt thầy Tô, phải làm ra vẻ chăm chỉ học hành, để thầy biết tôi có cố gắng, dù điểm không cao nhưng có tiến bộ là được.
Vậy nên tôi gật đầu đứng lên:
“Vậy em không làm phiền nữa. Anh yên tâm, chuyện giữa tụi mình em sẽ giữ kín, không gây rắc rối cho anh đâu. Anh cứ yên tâm làm việc.”
Nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“Nếu sau này anh quen người mới, cũng không sao, báo cho em một tiếng là được, em sẽ biết phải làm gì.”
Tôi tự thấy mình chu đáo đến đáng yêu.
Tô Kiến Bạch lạnh nhạt nói:
“Em cũng biết điều đấy chứ.”
Tôi nghĩ anh đang khen nên vui vẻ đáp:
“Vâng ạ, anh Tô, em về đây, không cần tiễn đâu, em đi tàu điện được.”
Lợi đã được rồi, cũng không nên làm quá.
Tô Kiến Bạch tiễn tôi ra cửa, cúi đầu nhìn tôi, mắt hơi nheo lại.
Sau khi chúc tôi đi cẩn thận, anh đóng cửa lại.
Về đến ký túc xá, tôi vẫn thấy tình tiết này quá kịch tính.
Thầy Tô nhắn tin:
“Lộ Khả Khả, sao rồi?”
Nghĩ đến gương mặt quyến rũ ch3t người của Tô Kiến Bạch, tôi nhắn lại:
“Thầy Tô, chắc tụi em nên duyên thật rồi, hôm nay em còn đến nhà con thầy ghi dấu vân tay nữa.”
Sợ thầy chưa hài lòng, tôi thêm:
“Thầy yên tâm, từ nay em sẽ không ngủ gật trong lớp thầy nữa đâu.”
Một lúc sau, thầy trả lời:
“Lộ Khả Khả, thầy đúng là không nhìn nhầm em.”
Còn kèm theo sticker hoa tươi với mặt cười.
Tuy nhiên, khi nằm trên giư-ng, tôi bắt đầu suy nghĩ
Một “đóa hoa vàng” như Tô Kiến Bạch, nếu mình hái được, không biết sẽ có vị gì nhỉ?
Yêu được một người ưu tú như thế, sau này tôi khoe khoang chắc ai cũng phải trầm trồ.
Tôi thừa nhận, tôi có chút rung động với anh.
Dù là phương diện nào, anh đều rất xuất sắc.
Nghĩ là làm, tôi mới 20 tuổi mà, có gì đâu mà lỗ.
Vậy là tôi nhắn cho anh:
“Anh ơi, em về ký túc rồi nha.”
Một lúc sau anh mới trả lời một chữ:
“Ừm.”
Ô kê, có hi vọng rồi đấy.