Yêu đương với con trai của giáo sư - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh bước ra, tôi đưa bát cho anh: “Không biết anh ăn bao nhiêu, em nấu theo khẩu phần bố em làm, không đủ em lại nấu thêm.”


Tô Kiến Bạch nhìn bát: “Không ngờ em còn biết nấu ăn.”


Nhận được lời khen, tôi thật sự vui: “Toàn là đồ mua sẵn, phần lớn là công của mẹ anh.”


Anh cúi đầu ăn cơm.


Hai người chẳng nói gì, nhưng không khí lại vừa vặn hòa hợp.


Anh ăn gần xong, tôi đề nghị: “Anh còn việc không?”


“Có sao?” anh ngước lên nhìn tôi.


“Cảnh đêm cầu cổ rất đẹp, đi dạo một chút nhé?


Tô Kiến Bạch bất ngờ đồng ý.


Thời tiết tháng 11 mát mẻ vừa phải.

Gió nhẹ thổi qua, có cảm giác ngứa ngáy khó tả

.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng quen biết, chúng tôi hẹn hò đi ra ngoài


Đi trên cầu, tôi dựa vào lan can hỏi anh: “Anh từng thích ai chưa?”


Tôi chỉ cao đến dưới cằm anh, anh cúi xuống nhìn tôi: “Em rất muốn biết câu trả lời à?


Tôi gật đầu, rồi nhìn ra mặt sông: “Chỉ là muốn biết nếu anh yêu một người, anh sẽ thể hiện thế nào.”


Tô Kiến Bạch luôn giữ thái độ lạnh lùng, tôi thật sự muốn biết, nếu bị anh yêu, liệu cảm xúc anh có vẫn điềm tĩnh như vậy?


“Vậy còn em?” Anh hỏi lại


“Tôi à.”


Tôi cười với anh: “Tôi sẽ thế này.”


Rồi quay mặt về phía mặt sông hét lớn: “Tô Kiến Bạch, tôi thích anh!”


Xung quanh có người qua lại nhìn thấy đều cười ngại ngùng bước đi.


Ngước mắt nhìn anh: “Tình yêu của tôi sẽ mãnh liệt, nhất định muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho anh.


Ngay lập tức, Tô Kiến Bạch ôm lấy eo tôi, hôn lên môi tôi.


Mềm mại, thoang thoảng mùi bạc hà trong trẻ


Mắt tôi trợn tròn, chỉ dừng vài giây thì anh rút lui.


Tôi che miệng, hơi nóng bắt đầu dâng lên.


Anh nhìn tôi: “Sao em lại thích tôi?


Tôi lặng người, trước đây anh hỏi sao tôi theo đuổi anh, tôi trả lời vì anh giỏi giang, đẹp trai.


Nhưng sau mấy tháng tìm hiểu, tôi muốn anh quen với sự hiện diện của tôi, giờ thì ngược lại, tôi quen được chia sẻ với anh.


Tôi thật lòng lắc đầu: “Có lẽ vì anh tốt.”


Tô Kiến Bạch có lẽ bị câu trả lời làm rối: “Tốt chỗ nào?”


“Tốt ở khắp nơi.” Tôi thận trọng đáp.


Anh vẫn nét mặt bình thản: “Nếu một ngày em thấy tôi không tốt nữa thì sao?”


“Làm gì có chuyện đó, trừ khi anh làm chuyện gie-t người đốt nhà.”


Tô Kiến Bạch lắc đầu: “Tình cảm trẻ con kiểu này không thể duy trì lâu.”


Hừ! Cái này là nói tôi đang đùa anh à?


Tôi mím môi, khoanh tay: “Vậy chúng ta cá cượ-c nhé? Nếu tôi có thể ở bên anh lâu thì sao?”


“Lâu là bao lâu?


Tôi đưa tay: “1 năm, hoặc 2 năm, với anh có lâu không? Tôi xin nói trước, không phải tôi không tự tin, mà là không tin anh.”


Tô Kiến Bạch lại không trả lời thẳng: “Em sắp thi tiếng Anh cấp 4 phải không?”


Tôi tính ngày còn lại, chưa đến một tháng: “Cấp 4 không lo đâu, em sẽ đậu.”


“Có được 500 điểm không?”


“Em xem thường ai đấy!”


“Vậy nếu đạt được 500 điểm, chúng ta bắt đầu yêu nhé.”


???

11)

500 điểm! Đây đúng là thách thức với tôi.


Nhưng lời hứa của Tô Kiến Bạch quá hấp dẫn


Ngày đó về phòng, tôi nói với bạn cùng phòng là sẽ “ẩn cư,” không tham gia hoạt động giải trí gì.


Ngủ sớm dậy sớm, từ chối lười biếng, làm đề thi thật liên tục, còn tìm thầy dạy tiếng Anh thương mại để học nghe thêm.


Cuối tuần đến nhà Tô Kiến Bạch cũng không chơi bời, vào phòng học đóng cửa tập trung học hành.


Có khi quên cả ăn cơm


Tôi thật sự muốn anh giữ lời hứa đó.


Một tháng chỉ biết tiếng Anh.


Ngày trước thi, đêm trước không ngủ được, tôi nhắn tin cho Tô Kiến Bạch.


Anh hiếm hoi gọi lại, giọng nhẹ nhàng: “Yên tâm ngủ đi, chỉ cần đã cố gắng là được.”


Giọng lạnh lùng ấy làm tôi yên tâm hơn nhiều.


Thi xong, tôi đến nhà anh để cùng nhau dò bài.


“Vậy anh không thể phản bội được rồi nhé?”


Ngồi trước máy tính, so đáp án, ngoài phần viết thì điểm 500 không khó.


Vốn kiến thức của tôi cũng không tệ, lại cố gắng rất nhiều.


Anh bất ngờ cười tươi: “Vậy thì chờ xem nhé.”


Tôi nhào vào người anh: “Anh nói rồi, không được viện cớ gì mà trốn tránh.”


Tô Kiến Bạch vỗ vai tôi: “Toán vi phân em học thế nào rồi? Nghe bố tôi nói em rất chăm học.”


“Tất nhiên rồi, không thể để bố chồng tương lai thất vọng, yên tâm, đậu là chuyện nhor



“Chỉ đậu thôi à?


Tôi ngồi dậy, cười nhìn anh: “Nếu em  được 90 điểm, anh đồng ý làm một việc nhé?”

“Việc gì?” Tô Kiến Bạch hứng thú.


“Bí mật, em chưa nghĩ ra, được không?”


Anh gật đầu: “Hy vọng em không làm anh thất vọng.”


Thật không ngờ, tôi lại thích cảm giác say mê học hành kiểu này.


Ngày nào cũng đến hỏi ông Tô già, lân la dò hỏi từng dạng đề thi.


Ông Tô già rất chịu giúp, nhưng muốn hỏi đề thi thì không được đâu.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo