Yêu đương với con trai của giáo sư - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Gần đến cuối kỳ, tôi còn biết có anh khóa trên chuyên dạy ôn thi nhanh, chỉ có bài quan trọng, miễn học kỹ sẽ có điểm cao.


Tôi liền mạnh tay đăng ký lớp ôn tập cuối kỳ.


Lúc nào cũng tranh thủ ngồi hàng đầu, hết giờ còn níu kéo thầy không buông, học hết những gì có thể.


Tuần thi cuối, tôi gần như ở nhà Tô Kiến Bạch luôn, sáng đi tối về, vì hè có gió mát, đông có gió ấm, thật sự quá tiện


Anh cũng thường giúp đặt đồ ăn, không để tôi phải lo nghĩ.


Tôi không còn nói chuyện linh tinh, chỉ có khi anh ở nhà, chúng tôi học và làm việc cùng nhau cả ngày


Làm việc chăm chỉ khiến tôi cảm thấy gần anh hơn chút.


Kết thúc môn cuối, Tô Kiến Bạch hẹn tôi đi ăn.


Tôi vui mừng khôn xiết, trong phòng chọn mãi quần áo, trang điểm lâu lắm mới ra ngoài.


Trên đường, tôi cứ nghĩ không biết anh có dịp thổ lộ tình cảm với tôi không nhỉ?


Nhưng thật không may, tôi gặp bạn trai cũ ngay trước cổng trường.


Chúng tôi từng cùng tham gia một câu lạc bộ, anh ta từng tỏ tình trước mọi người, tôi khi đó không ghét, không khí cũng thuận lợi nên đồng ý. Một tuần sau phát hiện anh ta thân mật với cô gái khác, tôi chia tay.


Phát hiện bị lừ-a dối, tôi mới đăng trạng thái trên mạng xã hội.


Có lẽ vì tôi ăn diện đẹp, tôi thấy mắt anh ta sáng lên.


Anh ta chặn đường: “Lộ Khả Khả, em đi đâu?”


Tôi lùi một bước: “Trường có phải nhà anh đâu, sao anh quan tâm?”


Anh ta không để ý sự mỉa mai của tôi: “Chúng ta có thể bắt đầu lại không? Anh chỉ thích em thôi, anh biết em chưa có người mới, đang đợi anh phải không?”


Tôi sắp cười té: Anh ta tự tin thế à, tưởng tôi sẽ chết vì anh ta sao?


“Xin lỗi, tôi không muốn, làm ơn tránh đường, tôi đi ăn.”


Anh ta tiến thêm một bước định kéo tôi lại, tôi quát: “Anh làm gì thế?”


“Chúng ta bắt đầu lại nhé?”


Anh ta thật không biết nghe lời, tôi định đi vòng qua thì Tô Kiến Bạch xuất hiện.


Tôi như bắt được phao cứu sinh, kéo tay anh


Bạn trai cũ liếc tôi: “Ồ, ra là vì có người giàu rồi nên mới bỏ tôi.”


Tôi đỏ mặt, định phản bác, nhưng Tô Kiến Bạch lên tiếng trước: “Sao, anh có ý kiến gì không?”


Bạn trai cũ cười khẩy nhìn tôi: “Tôi tưởng em là cô gái ngoan ngoãn dễ thương, hóa ra chỉ là muốn đi đường tắt, thật ki-nh  t//on .”


Không biết sao, mắt tôi hơi đỏ.


Bỗng nhớ ra, khoảng cách giữa tôi và Tô Kiến Bạch có lẽ chính là thế này.


Trong mắt người khác, có thể tôi giống như lời bạn trai cũ nói.


Đặc biệt là, không biết Tô Kiến Bạch có nghĩ vậy về tôi không?


Tôi không dám nghĩ tiếp, không còn hứng đi ăn với anh, tôi thều thào: “Cảm ơn anh, hôm nay phiền anh đến, em không đi ăn nữa, chúng ta hẹn lần sau nhé.


Tôi quay đi thì bị Tô Kiến Bạch nắm lấy tay: “Chỉ vì câu nói đó mà em không vui à?”


Tôi lắc đầu, cắn môi: “Ừ, có lẽ em đang cao kì vọng anh, anh ta nói đúng.”


Tô Kiến Bạch cau mày: “Em cũng nghĩ vậy à?”


Câu này làm tôi sắp khóc, tôi hít mũi: “Không phải, nhưng đúng là chúng ta khác biệt lớn.”


Trước khi thích anh, tôi chỉ có cố gắng, không nghĩ đến khoảng cách tuổi tác hay địa vị.


Có lẽ khi yêu rồi, tôi bắt đầu để ý ánh mắt người khác

.

Tôi vội lấy tay lau nước mắt: “Nửa năm qua làm phiền anh, xin lỗi.”


Anh nhìn tôi: Lộ Khả Khả.”


Tôi ngẩng đầu lên,


nhìn thấy anh cau mày không vui, ánh mắt trở nên u ám: “Nếu chỉ vì ánh mắt của người khác, thì ngay từ đầu, em không nên đến làm phiền anh.”


Tôi trợn mắt nhìn anh.


Anh không kiên nhẫn, đưa tay lau những giọt nước mắt vừa rơi xuống trên má tôi: “Em hãy nghĩ rõ rồi hãy đến tìm anh.”


Nói xong, anh quay người bỏ đi.


Tôi ngã lên giường, trằn trọc không hiểu lời anh Su Kiến Bạch rốt cuộc muốn nói gì.


Cho đến khi thầy Tô gọi điện cho tôi.

12)


Đó là một tuần sau khi tôi về quê nghỉ lễ.


Tuần đó, tôi lần đầu tiên kiên quyết không tìm gặp Tô Kiến Bạch.


Thứ nhất là không dám, thứ hai là không có lý do.


Rõ ràng lúc đầu anh ấy đồng ý cuộc mai mối là vì tôi sợ bị trượt môn Toán Giải Tích.


Giờ điểm của tôi chắc chắn tốt rồi, vậy thì không có lý do gì phải tìm anh ấy nữa.


Hơn nữa, anh ấy cũng bận, nửa năm qua tôi quanh quẩn bên anh ấy, chắc cũng cảm thấy phiền phức.


Chỉ vì “ông Tô già” giữ thể diện nên mới không nói gì với tôi.


Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi ở đâu? Trong mắt người khác, tôi chỉ là kẻ dựa hơi đại gia.


Nếu trong trường mà xuất hiện những lời đồn thổi, tôi không biết mình còn mặt mũi nào để đối mặt với mọi người.


Vậy nên, cứ nên dừng lại đúng lúc.


Tô Kiến Bạch là ngôi sao tôi chỉ có thể ngước nhìn mà không thể chạm tới.


Chỉ cần nhìn thôi là đủ, đừng dại mà xen vào.


Lúc ông Tô gọi điện, tôi đang đi chơi với bạn bè ở trung tâm thành phố.


“Lộ Khả Khả à, dạo này em với con trai tôi sao rồi? Sao không thấy em nhắc đến nữa?”


Tôi không thể dối thầy, đành nói thật: “Thầy yên tâm, điểm Toán Giải Tích kỳ này của em chắc chắn không làm thầy thất vọng.”


“Thầy không hỏi chuyện đó đâu. Dạo này dì của em đến nhà nó, thấy nó tâm trạng không tốt, liệu hai đữa có cãi nhau không?”


Tôi há mồm nhưng vẫn nghĩ không thể nào: “Thầy, cảm ơn thầy quan tâm, nhưng em  với anh Kiến Bạch chắc không có khả năng rồi.”


“Tại sao vậy? Em là người con gái đầu tiên thầy nghe nó  nói đến đó.”


Tôi hơi sững sờ.


Có lẽ thầy Tô nói vậy chỉ vì coi tôi là người ông giới thiệu để mai mối, nên mới đề cập chút thôi.


Tôi tự nhủ đừng suy nghĩ quá nhiều.


“Thầy ơi, thầy hồi đó sao lại giới thiệu chúng em gặp nhau?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo