Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Cảnh Chi sau đó đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, tôi đều không muốn nghe.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng ngủ li bì.
Dường như muốn bù lại những giấc ngủ thiếu thốn bao năm qua.
Sáng hôm sau, mẹ tôi mới nói cho tôi biết.
Dương Cảnh Chi đã đứng dưới lầu cả đêm.
Tôi đi tàu điện ngầm đến công ty.
Dương Cảnh Chi từ bỏ chiếc Porsche của mình, cùng tôi đi tàu điện ngầm.
Buổi tối tôi vẫn như thường lệ đến KTV làm thêm.
Anh liền đặt một phòng nhỏ, ngồi ở cửa, nhìn tôi ra ra vào vào.
Anh giống như một bức tượng đá bất động, tôi đi đâu anh theo đó.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy ngày.
Tôi cuối cùng không chịu nổi, nói: "Đừng theo em nữa."
"Không đi theo thì em sẽ lại biến mất."
Anh bẻ ngón tay đếm.
"Biến mất đến thành phố khác, biến mất vào cầu thang bộ, biến mất không nghe điện thoại, em làm anh không thể yên tâm được."
Tôi nghẹn lời, nói: "Em đã hứa sẽ trả tiền, sẽ không biến mất nữa, giữa người với người phải có lòng tin chứ?"
Dương Cảnh Chi nhíu mày: "Em nói gì vậy? Anh không cần em trả tiền."
Anh vẫn tiếp tục làm cái bóng sau lưng tôi.
Mãi đến thứ Sáu, anh không xuất hiện.
Từ Vãn Tinh giận dữ gọi điện đến.
"Dương Cảnh Chi đánh người rồi."
17
Dương Cảnh Chi đã đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân là hôm nay họ cùng tham dự một buổi tiệc trong ngành.
Không ngồi cùng bàn, Tiêu Huy có lẽ không nhìn thấy anh.
Đột nhiên có người nhắc đến gia đình họ Ngu đã biến mất tăm.
Tiêu Huy thao thao bất tuyệt: "Tổng giám đốc Ngu có một cô con gái tên là Ngu Minh, xinh đẹp lắm! Trước đây khó theo đuổi bao nhiêu, bây giờ dễ dãi bấy nhiêu, nhà cô ta không phải đang nợ nần chưa trả hết sao, tôi hứa sẽ giúp Ngu Minh trả nợ, cô ta liền ngoan ngoãn theo tôi. Cô gái đó, dù có bỏ ra nhiều tiền mua về nhà cũng không lỗ đâu..."
Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Dương Cảnh Chi đã giáng xuống người hắn ta.
Trước mặt bao nhiêu người trong ngành, anh đã đánh tên thiếu gia nhà họ Tiêu.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh trách móc tôi.
"Cảnh Chi không có gia thế, một mình phấn đấu đến ngày hôm nay, khó khăn hơn bất kỳ ai, nhưng bây giờ vì cậu, anh ấy chắc chắn sẽ đắc tội với một số người."
Từ Vãn Tinh tức giận: "Ngu Minh, cậu không giúp anh ấy thì thôi, có thể đừng hại anh ấy được không."
Hại?
"Từ Vãn Tinh, cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi?"
Từ Vãn Tinh sững người.
Tôi: "Các người chỉ là hợp tác, không phải đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau sao?"
"Anh ấy ngay cả chuyện này cũng nói cho cậu biết..." Từ Vãn Tinh bị đả kích nặng nề.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã đỏ hoe vành mắt, trở nên vô cùng tủi thân.
"Ngu Minh, tuy tôi và Cảnh Chi chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng tôi thật lòng thích anh ấy, cậu đã biến mất lâu như vậy rồi, vậy thì hãy tiếp tục biến mất đi, để anh ấy lại cho tôi, được không?"
"Cậu thích anh ấy?"
"Đúng vậy."
Điều này tôi không ngờ tới.
Bởi vì—
"Nhưng ban đầu, không phải chính cậu là người dẫn đầu, tung tin đồn về Dương Cảnh Chi trong trường sao?"
Gương mặt của Từ Vãn Tinh lập tức trắng bệch.
18
"Tôi chỉ là biến mất, chứ không phải mất trí nhớ."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
"Sau khi Dương Cảnh Chi và tôi ở bên nhau, cậu đã từng chặn tôi trong nhà vệ sinh nữ, những lời cậu nói lúc đó, cậu còn nhớ không?"
"Cậu nói— Ngu Minh, mày bỏ ra bao nhiêu tiền để bao nuôi Dương Cảnh Chi."
Từ Vãn Tinh hoảng hốt: "Tôi, tôi không nhớ..."
"Sau đó có người gọi thẳng mặt Dương Cảnh Chi là trai bao, có phải cậu cũng quên rồi không? Cái biệt danh khó nghe này, cũng là từ miệng cậu mà ra, đúng không?"
"Không, không có, cậu vu khống."
"Tôi không hiểu quy tắc trong giới của các người, nếu tin tức một ngôi sao lớn từng bắt nạt bạn học cùng lớp bị tung ra, fan hâm mộ sẽ nghĩ thế nào?"
"Ngu Minh!" Từ Vãn Tinh cao giọng: "Bây giờ cậu mới là người đang bịa đặt đấy!"
"Ồ? Vậy có cần tôi tìm vài bạn học đến làm chứng không?"
Cô ta lập tức xìu xuống.
"Tôi xin cậu đấy Ngu Minh, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cậu, đừng nhắc lại chuyện này nữa được không? Cũng đừng nói cho Cảnh Chi biết, lúc đó tôi còn trẻ không hiểu chuyện nên đã làm tổn thương anh ấy, nhưng bây giờ tôi thật sự thích anh ấy, tôi có thể bù đắp."
"Đến bây giờ cậu vẫn nghĩ, mình chỉ làm tổn thương anh ấy thôi sao?"
Tôi bất lực lắc đầu.
"Từ Vãn Tinh, cậu cũng đã làm tổn thương tôi."
"Vậy tôi xin lỗi cậu!" Cô ta hoảng loạn: "Tôi xin cậu đấy Ngu Minh, đừng nói cho Cảnh Chi biết, đừng phá hủy hình tượng của tôi trong lòng anh ấy..."
Lời còn chưa dứt, rèm cửa sổ phòng khám đột nhiên được kéo ra.
Dương Cảnh Chi đứng ở cửa sổ.
Dường như anh đã đứng ở đó từ rất lâu rồi.
19
Lúc Từ Vãn Tinh bị đuổi đi, cô ta trông rất thất thần.
Dương Cảnh Chi không phải là người có lòng bao dung.
Anh căm ghét những lời đồn đại năm đó, dĩ nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt với Từ Vãn Tinh.
Dương Cảnh Chi bình thường không hay nói bậy.
Nhưng anh là học bá, có thể không dùng một từ dơ bẩn nào mà vẫn khiến đối phương ám ảnh cả đời.
Có lẽ từ nay về sau Từ Vãn Tinh sẽ không dám gặp lại anh nữa.
"Anh không sao chứ?" Tôi nhìn Dương Cảnh Chi, vết thương của anh rất nhẹ, cũng đã được xử lý qua: "Có ảnh hưởng đến công ty của anh không?"
"Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn. Nhưng Tiêu Huy thì phải khâu mấy mũi."
"Khâu mấy mũi là còn nhẹ cho hắn rồi, chúc cho cái gã khốn đó bị hủy dung luôn đi."
Dương Cảnh Chi đột nhiên cười: "Thế này mới đúng."
"Cái gì?"
"Thế này mới là em, đã bao lâu rồi em không nói những lời tùy hứng như vậy? Nói thêm vài câu nữa đi, anh muốn nghe."
"Cái lũ làm ăn kinh doanh chết tiệt, toàn là một đám lừa đảo."
"Còn gì nữa?"
"Thịt lợn lại tăng giá rồi, thế này còn để cho người ta sống không?"
"Rất tốt, tiếp tục đi."
"Tăng ca cái con khỉ, tôi muốn ở nhà xem TV rồi ngủ."
"...Em đang phàn nàn về anh đấy à?"
"Em không có, em nào dám."
"Chỉ có em mới dám."
Ánh nắng chiếu trên mặt tuyết, hai chúng tôi cứ thế cãi nhau suốt quãng đường.
Bỗng nhiên như thể quay về thời sinh viên.
Tôi trút hết những cảm xúc kìm nén bao năm qua, nói rồi lại bật khóc.
"Anh đợi em được không? Em muốn trả hết tiền cho anh."
Dương Cảnh Chi lại bắt đầu luống cuống.
"Em đang nói gì vậy? Với lại, tại sao lúc trước lại đột nhiên tức giận? Anh tự ý trả tiền cho em là không đúng, nhưng em cũng không thể không để ý đến anh chứ."
"Anh coi em là gánh nặng, em làm sao dám để ý đến anh?"
"Gánh nặng?" Dương Cảnh Chi nhíu mày: "Ai nói vậy?"
"Từ Vãn Tinh..."
Khoan đã, không lẽ là cô ta ly gián?
Nhưng ảnh chụp màn hình chắc chắn không phải giả.
Tôi lôi đoạn chat ra.
Dương Cảnh Chi xem xong rất tức giận.
"Người anh nói đến hoàn toàn không phải là em!"
20
Dương Cảnh Chi lấy ra lịch sử trò chuyện trong điện thoại của mình.
Anh nói với bạn cùng phòng rằng đã thanh toán xong một khoản tiền dự án quá hạn của công ty.
Sau đó mới có những cuộc trò chuyện kia.
Không biết làm thế nào mà lịch sử trò chuyện lại đến tay Từ Vãn Tinh, bị cô ta cắt xén, bóp méo ý nghĩa.
"Nhưng sao cô ta biết anh sẽ giúp em trả nợ?"
"Về việc trả nợ hộ người khác, cô ta có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nên anh đã hỏi cô ta một chút."
Dương Cảnh Chi lái xe về nhà anh.
Lần thứ ba đến nơi này, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác trước.
"Nhân dịp hôm nay, chúng ta hãy nói rõ mọi chuyện đi." Dương Cảnh Chi rót cho tôi một tách cà phê: "Ngu Minh, anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em."
"Anh hỏi đi."
"Tại sao lại chia tay?"
"Em đã trở thành gánh nặng, nghĩ đi nghĩ lại, chia tay có lẽ sẽ tốt hơn."
"Không phải vì chơi chán rồi sao?"
Sững người một lúc, tôi nhớ ra "chán rồi" là lý do tôi đưa ra khi chia tay.
Sau hai từ đó, Dương Cảnh Chi đã quay đầu đi không ngoảnh lại.