Át Chủ Bài Của Thái Tử Phi - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2


Lại một đêm nữa lặng lẽ trôi qua.


Thái tử như thường lệ sai người đốt hương an thần trong phòng ngủ, đợi đến khi ta ngủ say, hắn liền lặng lẽ rời đi để tới phòng của Thanh Hoàn.


Thế nhưng ta không hề giận. Trái lại, hành động đó chỉ càng khiến ta thêm tin rằng những dòng chữ kia hoàn toàn không phải là hư cấu.


Một lát sau khi hắn rời đi, Vân Phong liền đẩy cửa sổ ra rồi lặng lẽ nhảy vào phòng.


Sau nhiều đêm thân mật, ánh mắt chàng nhìn ta đã bớt đi phần do dự và gượng gạo, thay vào đó là vài tia cảm tình mơ hồ đang chớm nở.


Ban ngày, Thái tử đối xử với ta vẫn vô cùng dịu dàng. Gần như hôm nào cũng sẽ đến dùng bữa trưa cùng.


Ta cẩn thận thêu vài mũi chỉ lên chiếc túi thơm định đưa cho Vân Phong, phần còn lại thì tiện tay ném cho nha hoàn.


Lúc Thái tử vừa ngồi xuống, như thường lệ hắn ta liền bày ra bộ dạng quan tâm:


“Hôm nay Thanh Hoàn lại khiến nàng không vui à?”


Từ ngày thứ hai sau tân hôn, ngày nào ta cũng cố ý kiếm cớ bắt lỗi Thanh Hoàn, rồi thản nhiên phạt nàng ta quỳ gối ngoài cửa.


Ta ngẫm lại mới thấy, sở dĩ Thái tử để mắt đến Thanh Hoàn, phần lớn cũng là do ta tự tay tác thành.


Ta và Thái tử vốn đã được ban hôn từ trước. Vì muốn vun đắp tình cảm nên ta thường sai Thanh Hoàn mang quà, đồ dùng và thư tay cho hắn.


Lúc thì túi thơm, lúc thì khăn tay, khi thì bánh ngọt hay canh bổ.


Ta và Thanh Hoàn lớn lên bên nhau nên ta tin tưởng nàng ta hết mực, vậy nên những chuyện riêng tư như vậy ta đều giao cho nàng ta xử lý.


Không ngờ qua lại quá nhiều, cuối cùng lại thành tự tay se duyên cho đôi uyên ương trong bóng tối.


Trong mắt người ngoài, đêm nào Thái tử cũng tới phòng ta. Hắn bước vào sân của ta, nhưng lại sai người đốt hương an thần khiến ta mê man, sau đó mới âm thầm rời đi để tìm Thanh Hoàn.


Ngày nào cũng như ngày nào và chưa từng gián đoạn.


Ban ngày, khi đối mặt với ta, Thanh Hoàn vẫn giữ vẻ ngoài cung kính khom lưng cúi đầu, thế nhưng ánh mắt nàng ta đã bắt đầu ẩn hiện một tia đắc ý không thể che giấu.


Đắc ý vì cho rằng mình đã giành được trái tim Thái tử.


Đắc ý vì nghĩ rằng dù ta mang danh Thái tử phi, thì cuối cùng… người cùng hắn mây mưa đêm đêm lại là nàng ta.


Ta nhìn mà chướng mắt, nên ngày nào cũng bắt nàng ta quỳ.


Ban đêm, Thái tử thương xót nàng ta thì cũng mặc kệ. Còn ban ngày, hắn lại ra vẻ như chẳng hề hay biết chuyện gì.


“Điện hạ đang bất bình thay cho Thanh Hoàn sao?” Ta cố tình hỏi, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét.


Thái tử lập tức phủ nhận: “Chỉ là một hạ nhân thôi. Ta chẳng qua nhớ nàng ta là người hầu bên cạnh nàng nên mới nể mặt nàng mà hỏi vài câu. Nếu nàng không thích thì sau này ta sẽ không hỏi nữa.”


Ngay khi thái tử vừa dứt lời, Thanh Hoàn đang quỳ dưới mái hiên, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào người khiến cả người nàng ta đổ mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt nay lại càng tái đi.


Ta thấy thú vị, nên lúc dùng bữa cố tình thân mật hơn với Thái tử một chút, cười nói dịu dàng, tay còn chủ động gắp thức ăn cho hắn.


Đến khi Thái tử rời đi, Thanh Hoàn liền ngất xỉu ngay trước cửa.


Có phần vì nắng, vì quỳ lâu, nhưng phần lớn — là vì tức.


Tức đến phát ngất.


Mà ta thì chỉ thản nhiên nghĩ: Mới thế này đã là gì đâu chứ?


Dám đạp lên đầu Khương Linh Uyển ta để trèo cao, thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải trả một cái giá đắt.


Một tháng trôi qua rất nhanh trong những chuỗi ngày ta vừa hành hạ Thanh Hoàn, vừa cùng Vân Phong… tạo người.


Ngày mùng tám, phủ y vào phủ bắt mạch. Một lát sau, ông ta vui mừng quỳ xuống rồi dập đầu hô vang:


“Chúc mừng Thái tử phi, người đã có thai được một tháng.”


Ta mỉm cười xoa nhẹ bụng mình rồi bình tĩnh ra hiệu cho nha hoàn ban thưởng.


Vị phủ y này đã sớm được Khương gia âm thầm thu xếp. Chênh lệch mười ngày nửa tháng trong mạch tượng, ông ta tự biết nên che đậy thế nào cho khéo.


Khi thái tử nhận được tin thì liền vội vã chạy tới. Vẻ mặt hắn vừa kỳ lạ, vừa có chút hoảng hốt không che giấu được.


Hắn ngồi lại bên ta một lúc gượng gạo bày tỏ niềm vui, kế tiếp còn ban thưởng hậu hĩnh cho hạ nhân trong sân, sau đó liền nhanh chóng cáo lui.


Ta biết rõ vì sao hắn vội, và vì sao hắn lại hoảng.


Thuốc tuyệt sản là do chính tay hắn hạ lệnh bỏ vào rượu hợp cẩn. Sáng hôm ấy, cũng chính mắt hắn thấy ta uống cạn ly.


Lẽ ra cả đời này ta sẽ không thể có thai.


Nhưng nay ta lại mang thai.


Thuốc là do chính hắn ra lệnh, người bỏ thuốc là người của hắn, khâu kiểm tra cũng do người của hắn phụ trách, vậy nên không thể có chuyện sai sót được.


Vậy thì… chỉ còn một khả năng duy nhất:


Ta và hắn đã tráo nhầm ly rượu.


Hắn vội vã rời đi, chắc chắn là để đi tìm phủ y kiểm tra lại thân thể.


Đợi đến khi hắn xác định mình đã uống phải ly có thuốc tuyệt sản, hắn chắc chắn sẽ bắt đầu điều tra mọi thứ.


Thế nhưng, một khi ta đã dám ra tay tráo long đổi phụng, thì đương nhiên cũng đã dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết.


Dù hắn có tra kỹ đến đâu thì cuối cùng… cũng chỉ có thể tra ra được trong lúc hắn vào trong thay y phục thì một nha hoàn đã bất cẩn làm đổ rượu, sau đó liền vội vàng lau bàn rồi thuận tay rót lại, nào ngờ ma xui quỷ khiến nhầm luôn vị trí hai ly.


Tất cả chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.


Không ai có thể quy trách nhiệm cho ta.


3


Ba ngày sau, Thái tử lại bước vào sân của ta.


Ánh mắt hắn khi nhìn vào bụng ta vô cùng phức tạp.


Dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt kia đã chẳng còn giống như trước.


Bởi vì hắn biết, đứa bé trong bụng ta, sẽ là đứa con duy nhất trong đời hắn.


Trước khi uống nhầm ly rượu có thuốc tuyệt sản, hắn chỉ từng thân mật với ta đúng một lần, đó là vào đêm tân hôn.


Cho nên trong mắt hắn, đứa bé này chính là kết tinh của đêm ấy.


Cũng chính là giọt máu duy nhất còn lại của hắn trên cõi đời này.


Sắc mặt Thái tử trông vô cùng phức tạp, nhưng ánh nhìn hướng về bụng ta lại vô cùng cẩn trọng.


Hắn nói: “Nàng hãy an tâm dưỡng thai cho tốt. Có chuyện gì thì cứ đến tìm ta. Lát nữa ta sẽ cho người mở kho mang đồ bổ đến cho nàng, mọi việc… cứ lấy sức khỏe của nàng làm trọng.”


Ta mỉm cười gật đầu rồi thuận thế tựa nhẹ vào lòng hắn.


Thái tử ôm lấy ta, cúi đầu nhìn bụng ta, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang dịu dàng, như thể muốn bù đắp mọi lỗi lầm bằng một niềm hối hận muộn màng.


Còn ở cửa, Thanh Hoàn đang lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt nàng ta gần như không thể giấu được sự ghen tị.


Nàng ta bị ta hành hạ suốt một tháng trời, chỗ dựa tinh thần duy nhất là hy vọng Thái tử sẽ sớm ngày nạp mình làm trắc phi.


Thế nhưng, có lẽ Thái tử chưa từng nói cho nàng ta biết rằng tất cả những toan tính kia vốn chỉ là thủ đoạn lót đường.


Cho nên nàng ta vẫn ngây thơ mong đợi.


Trước đây, dù ban ngày bị ta phạt nặng, nhưng đến tối Thái tử vẫn đêm đêm đến với nàng ta. Vì thế nàng ta vẫn giữ được chút kiêu ngạo, tự tin rằng mình là người được sủng ái trong bóng tối.


Nhưng bây giờ thì khác.


Ta đã mang thai, mà lại là thai duy nhất hắn có thể có.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo