Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Đọc tới đây, ánh mắt ta dần lạnh đi, và khoé môi cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy khinh miệt.
“Phế mẫu lưu tử” ư?
Thái tử đối với Thanh Hoàn quả thật là si tình quá mức.
Sáng hôm đó, Thanh Hoàn bưng chậu nước bước vào phòng. Gương mặt vốn u sầu suốt nửa tháng bỗng sáng rỡ lạ thường, nụ cười nở rộ, thần sắc tươi tắn chẳng khác nào đoá hoa vừa hé nở.
Ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã đoán ra ngay. Thái tử nhất định đã thú nhận tất cả với nàng ta rồi.
Rất có thể, ngay cả chuyện trong đêm tân hôn hắn định hạ thuốc tuyệt sản với ta nhưng lại uống nhầm, cũng đã bị hắn nói ra không sót một chữ.
Thanh Hoàn đứng sau lưng ta chải chuốt, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc xuống bụng ta với ánh mắt ngập tràn dịu dàng trìu mến.
Chẳng cần đợi lâu, chỉ vài ngày sau, nàng ta đã bắt đầu vượt quá giới hạn. Không những chỉ trích thẳng thừng, mà còn phê phán bữa trưa của ta quá dầu mỡ, không thích hợp để dưỡng thai.
"Tiểu thư, món sườn này vừa béo vừa cay. Trong bụng người là đích trưởng tử của Thái tử điện hạ, sao có thể sơ suất như vậy được?"
Thanh Hoàn vừa nói vừa lườm đĩa sườn trên bàn bằng ánh mắt đầy oán trách, rồi còn định với tay dọn đi như thể nàng ta mới là chủ nhân thật sự.
Ta khẽ bật cười lạnh rồi nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho nha hoàn thân cận. Ngay lập tức, một cái tát liền giáng thẳng xuống gò má Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn ôm mặt, sau đó liền ngước lên nhìn ta với đôi mắt tràn đầy căm phẫn: "Ngươi… dám đánh ta?"
Lúc này, Thanh Hoàn rõ ràng đã lâng lâng đến độ không còn phân biệt nổi bản thân là ai nữa. Suy nghĩ trong đầu nàng ta cũng chẳng hề phức tạp, thậm chí có thể nói là ngây thơ đến mức dễ đoán, Thái tử đã từng nói, đến lúc ta sinh con, hắn sẽ để ta “một xác hai mạng”, còn đứa trẻ sinh ra sẽ giao cho nàng ta nuôi dưỡng.
Trong mắt nàng ta hiện giờ, tương lai chẳng khác nào đã sáng rỡ một màu hồng. Bởi vì nếu đứa con đó là huyết mạch duy nhất của Thái tử, vậy thì nàng ta chính là người nắm giữ cả cốt nhục lẫn sự sủng ái của hắn trong tay. Đến khi ấy, chẳng phải nàng ta là nữ chủ nhân đường đường chính chính của phủ Thái tử hay sao?
Cũng chính vì thế mà, trong mắt nàng ta bây giờ, e rằng ta đã không còn là một sinh mệnh trọn vẹn, mà chỉ là một công cụ sinh con sắp bị vứt bỏ, và là một kẻ đang chờ chết.
Đã vậy thì, ta sẽ giúp nàng ta tỉnh mộng sớm một chút.
"Hôm nay trời quang mây tạnh, đi ra ngoài quỳ xuống cầu phúc cho bản cung và đứa nhỏ trong bụng bản cung đi."
Thanh Hoàn khẽ liếc ta một cái, trong mắt nàng ta thấp thoáng vẻ âm hiểm, nhưng vẫn không giãy giụa nửa lời. Nàng ta cứ thế im lặng bước ra cửa rồi tự mình quỳ xuống.
Cái vẻ mặt tự tin không chút sợ hãi kia… đã nói lên rằng trong lòng nàng ta ắt hẳn đã xem ta như một người chết rồi.
Ta cười nhạt, đáy mắt lạnh lẽo như băng. Nếu nàng ta đã coi ta là người chết, vậy thì ta càng không ngại tiễn nàng ta lên đường trước một bước.
Trong phủ Thái tử đâu đâu cũng có tai mắt của ta. Còn bên cạnh Thái tử, từ sớm ta đã sắp đặt sẵn một quân cờ trung thành tên gọi là Vân Phong.
Chiều tối hôm đó, ta vừa dùng xong bữa ăn tẩm bổ, ngay khi vừa đặt đũa xuống thì một ly nước ấm đã được đưa tới tận tay.
Ta nghiêng đầu nhìn sang thì liền thấy gương mặt quen thuộc của Vân Phong đang mỉm cười dịu dàng: "Điện hạ mời Thái tử phi ra tiền viện."
Về lý do, ta biết, và chàng cũng biết. Bởi vì chuyện này, vốn dĩ là do ta sai chàng làm.
Ra đến tiền viện, Vân Phong ân cần mang ghế đến cho ta. Trên ghế còn lót sẵn một chiếc gối mềm, rõ ràng là đã được chuẩn bị từ trước.
Thái tử đang trong cơn thịnh nộ liếc mắt nhìn Vân Phong một cái đầy hài lòng, rồi nhanh chóng quay sang phía ta.
"Khuya rồi gọi nàng đến đây, là bởi vì nhị đệ hôm nay ghé phủ tìm ta uống rượu. Ai ngờ lúc thay y phục, không biết làm sao lại… cùng một thị nữ trong phủ phát sinh quan hệ."
Giọng Thái tử lúc này nghe có vẻ trầm thấp, sắc mặt u ám đến độ gần như nhỏ ra mực, từng chữ phát ra đều mang theo lửa giận.
Về phần “thị nữ” kia là ai, ta chẳng cần đoán cũng biết, đương nhiên là Thanh Hoàn rồi.
Mấy ngày trước, khi ta nhờ huynh trưởng điều tra tung tích tên ăn mày, lại vô tình phát hiện thêm một chuyện khá thú vị. Thì ra Thanh Hoàn không chỉ tiếp cận Thái tử, mà còn âm thầm qua lại với Nhị hoàng tử.
Đáng nói hơn, thời điểm hai người qua lại… lại đúng vào lúc nàng ta vẫn còn lấy danh nghĩa của ta để gần gũi thân mật với Thái tử.
Không phải là thái tử chưa từng phát hiện. Hắn đã mấy lần bắt gặp bọn họ ở chung quá mức thân thiết, trong lòng tuy cũng có giận dữ nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
Thanh Hoàn một bên mê hoặc Thái tử, một bên thì ra sức câu dẫn Nhị hoàng tử, lại khiến cả hai người đều vì nàng ta mà động tình, quả nhiên thủ đoạn không tầm thường chút nào.
Lúc nghe tin, ta từng thắc mắc một điều, tại sao những dòng chữ kia không nhắc gì đến Nhị hoàng tử vậy nhỉ?
Hắn cũng là một hoàng tử có thân phận cao quý, nếu quả thật mọi người đến để xem kịch "tranh giành nữ chính", vậy thì có thêm một người đàn ông yêu nàng ta chẳng phải là càng kích thích hơn sao?
Nếu tính luôn cả hắn thì sẽ thành ra ba người đàn ông tranh giành một người phụ nữ.
Ta đã cười khẽ khi nghĩ đến điều đó, rồi liền sắp đặt nên ván cờ này, một ván cờ để tiễn Thanh Hoàn ra khỏi cuộc chơi.
Dù Thái tử có thích Thanh Hoàn đến mức nào đi nữa, thì bản chất vẫn chỉ xem nàng ta như một nữ nhân dựa hơi, nhiều nhất thì hơn các thê thiếp khác đôi phần ân sủng mà thôi.
Thế nhưng nếu nữ nhân đó lại dám dan díu với người khác, nhất là cái người “khác” ấy lại chính là cái gai trong mắt hắn từ lâu, thì Thái tử tuyệt đối không thể dung tha.
Ta giả vờ như chẳng biết gì, khẽ nghiêng đầu bày ra vẻ mặt hoài nghi và hỏi: “Nếu nhị đệ đã để mắt đến một tỳ nữ trong phủ, thì cứ để đệ ấy mang đi là được. Là thu phòng hay nạp thiếp cũng chẳng có gì khó khăn cả. Vậy sao sắc mặt Điện hạ lại khó coi như thế? Chẳng lẽ trong đó còn có uẩn khúc gì sao?”
Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng thái tử cũng lên tiếng, giọng điệu của hắn lúc này đã chuyển sang thờ ơ: “Tỳ nữ trèo lên giường nhị đệ… là Thanh Hoàn.”
6
Ta khẽ mở to mắt, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: “Thanh Hoàn?”
Thái tử đưa tay đỡ lấy ta rồi chậm rãi nói: “Cho nên ta mới sai người mời nàng đến. Dù sao nàng ta là thị nữ hồi môn của nàng, đi hay ở… cũng là nên do nàng quyết định.”
Ngay khi lời vừa dứt, từ bên trong bỗng vang lên tiếng xô lệch hỗn loạn. Thanh Hoàn bất ngờ giãy khỏi tay mấy bà vú già, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch xông thẳng ra ngoài rồi ngã sụp xuống trước chân Thái tử.
"Điện hạ! Điện hạ, thiếp bị hãm hại! Thiếp không hề có ý trèo lên giường Nhị Điện hạ!"
Thái tử cúi xuống nhìn nàng ta, rồi lên tiếng với giọng điệu không chút độ ấm:
"Không phải chính ngươi là người bưng canh giải rượu đi gõ cửa phòng nhị đệ sao?"
Thanh Hoàn mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra nổi một lời phản bác.
Ta thật sự không hiểu nổi nàng ta. Chuyện ngày hôm nay, tuy rằng có ta âm thầm thêm dầu vào lửa, nhưng bản chất vẫn là do nàng ta tự mình gieo nhân.
Nếu nàng ta biết an phận một chút thì đã chẳng tự mình rơi vào cái bẫy mà ta đã dọn sẵn.
Có lẽ nàng ta chỉ muốn tìm Nhị hoàng tử để được an ủi đôi phần. Thế nhưng, chính trong bát canh giải rượu kia, ta đã sớm cho người hạ thuốc.
Nếu đã muốn tìm người để tựa vào, vậy thì ta sẽ thành toàn cho nàng ta… tựa cho trọn vẹn một lần cuối.
Thái tử hít một hơi sâu rồi lạnh lùng đưa ra phán quyết:
"Cứ theo ý của Thái tử phi đi. Nếu nàng đồng ý cho ngươi rời phủ, vậy thì để nhị đệ đưa ngươi về làm thiếp, từ nay về sau… ngươi và phủ Thái tử không còn bất cứ liên quan gì nữa."