Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Hoàn lập tức lắc đầu quầy quậy, trong đôi mắt đẫm lệ đã nhuốm đầy điên cuồng:
"Không được! Điện hạ người không thể đuổi ta đi! Rõ ràng trước đây người đã nói… người đã hứa sẽ để ta…"
"Vân Phong." Thái tử lập tức ngắt lời nàng ta, và ánh mắt liền trở nên sắc như đao. "Bịt miệng nàng ta lại. Nếu đã không muốn đi, vậy thì… xử theo quy củ."
Thanh Hoàn còn chưa kịp nói ra nửa câu sau thì đã bị Vân Phong nhanh chóng nhét vải vào miệng.
Thái tử đứng từ trên cao nhìn xuống nàng ta với ánh mắt lãnh đạm, trong đó hoàn toàn không còn bóng dáng của thứ gọi là “thương tiếc”.
Hắn đã bị phản bội. Đối với Thanh Hoàn, hắn không còn tình cảm gì với nàng ta nữa.
Thế nhưng, điều khiến hắn không thể tha thứ, không chỉ là việc nàng ta phản bội, mà còn vì nàng ta biết quá nhiều bí mật.
Ngay cả chuyện "phế mẫu lưu tử", kế hoạch muốn giết ta để giữ lại con, nàng ta cũng dám mở miệng nói ngay trước mặt người khác.
Chính vì vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống sót rời khỏi đây.
Sau ngày hôm đó, Thanh Hoàn hoàn toàn biến mất khỏi phủ Thái tử.
Bề ngoài, Thái tử tuyên bố rằng nàng ta phạm lỗi nên bị phạt đánh trượng, sau đó lập tức bị đuổi khỏi phủ.
Nhưng theo lời Vân Phong, sự thật là nàng ta đã bị âm thầm giam lại. Ngày ngày bị tra tấn, chịu đựng độc dược mãn tính, không chết ngay mà bị dày vò từng chút một.
Thái tử muốn dùng cách đó để trút giận, để xả bớt nỗi căm hận bị phản bội.
Ta nhờ Vân Phong sắp xếp âm thầm đến mật thất gặp Thanh Hoàn một lần.
Nàng ta sắp chết rồi. Ta tất nhiên không thể để nàng ta chết không rõ ràng như thế được.
Trong căn phòng tối đen như mực, Thanh Hoàn bị treo tay giữa không trung, sắc mặt tiều tụy, thân thể chỉ còn da bọc xương. Nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, cả người nàng ta lập tức co rúm lại như một cái bóng mất kiểm soát.
"Đừng qua đây!" Giọng nàng ta run rẩy, gần như là khóc lóc: "Ta sai rồi… xin các người tha cho ta! Cầu xin các người cho ta một cái chết thống khoái đi!"
Ta đứng yên trước mặt nàng, cách một khoảng không xa.
Thanh Hoàn cảm thấy có điều bất thường nên khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Khi ánh mắt nàng ta bắt gặp ta, trong đôi mắt bỗng bừng lên tia sáng lấp lánh như người chết đuối vớ được cọc.
"Tiểu thư!" Giọng nàng ta trở nên gấp gáp: "Tiểu thư, cứu ta với! Người và ta lớn lên cùng nhau, ta đã ở bên người mười một năm rồi… tiểu thư, cầu xin người… đưa ta ra ngoài!"
Ta bình tĩnh nhìn nàng ta, ánh mắt không có lấy một gợn sóng.
"Hóa ra… ngươi vẫn còn nhớ."
Thanh Hoàn thoáng sững người, rồi ngơ ngác hỏi lại: "Gì cơ?"
"Ngươi vẫn còn nhớ rằng chúng ta đã lớn lên cùng nhau. Ngươi đến Khương gia năm ta bảy tuổi, do chính tay mẫu thân đưa đến hầu hạ ta. Từ đó đến nay đã mười một năm, tình cảm ấy… vốn chẳng hề cạn nhạt. Ta chưa từng bạc đãi ngươi, ngược lại còn luôn dành cho ngươi sự ưu ái vượt bậc."
"Vậy mà… tại sao ngươi lại chọn phản bội ta? Vì sao ngươi lại lén lút qua lại với Thái tử, mượn danh nghĩa của ta để quyến rũ chính vị hôn phu của ta?"
Ánh mắt Thanh Hoàn thoáng chốc tối lại. Vẻ kích động trên gương mặt nàng ta đột nhiên tan biến, thay vào đó là một thứ bình thản đến rợn người.
Nàng ta bật cười nhạt, rồi trả lời bằng giọng khàn khàn:
"Bởi vì… ta không cam tâm."
"Ta không cam tâm nhìn ngươi lúc nào cũng ở trên cao. Tại sao ngươi sinh ra đã là đích nữ được sủng ái của Khương gia, còn ta thì chỉ là một nha hoàn phải khom lưng hầu hạ kẻ khác chứ?"
Ánh mắt nàng ta trầm xuống, trên gương mặt hiện lên sự hoài niệm kỳ lạ:
"Lúc ban đầu ta cũng chưa từng có suy nghĩ đó. Khi người sai ta mang thư cho Thái tử, ta vốn rất an phận. Nhưng dần dần, Thái tử bắt đầu cười với ta, nói chuyện với ta, khen trâm cài trên đầu ta đẹp… Ngài ấy còn đưa ta cưỡi ngựa, đi dạo, thậm chí là còn gọi tên ta."
"Mỗi lần người nhờ ta đưa thư, ta đều là người đến gần Thái tử nhất. Ngày qua ngày, người ở bên ngài ấy là ta, chứ không phải là ai khác."
"Ta bắt đầu có một suy nghĩ… rằng ta mới là Thái tử phi thực sự."
"Một khi ý nghĩ đó đã nảy mầm thì không thể nào xóa đi được."
Rồi nàng ta bỗng bật cười, mà là nụ cười có phần điên dại:
"Hôm đó, lúc Thái tử bị ám sát, ta đỡ cho ngài ấy một kiếm. Ngài ấy ôm ta vào lòng rồi còn nói… yêu ta. Đó không phải là do ta tự ảo tưởng. Đó là sự thật! Trong lòng Thái tử… đã sớm có ta rồi!"
7
Ta lặng lẽ nhìn gương mặt vặn vẹo vì yêu hận kia, rồi khẽ lắc đầu:
"Nếu ngươi nói ngươi thích hắn, không kiềm lòng được… thì ta có thể hiểu."
"Ngươi là thị nữ hồi môn của ta, cùng ta vào phủ Thái tử, dĩ nhiên là người của ta. Nếu ngươi nói thật, ta có thể cho ngươi danh phận thị thiếp, để ngươi ở lại cạnh hắn một cách đường hoàng."
Thanh Hoàn lập tức gào lên:
"Không! Không giống nhau! Ta muốn làm… thê tử của ngài ấy!"
"Nhưng ngươi, chung quy vẫn chỉ là một nha hoàn."
Ánh mắt nàng ta chợt trở nên thâm độc, nàng ta nhìn ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống:
"Ta ghét nhất cái vẻ cao ngạo này của ngươi! Ngoài thân phận hơn ta ra, ngươi có gì hơn ta chứ? Ngươi nghĩ Thái tử thật sự yêu ngươi sao?"
Nàng ta bật cười, giọng cười run rẩy như một kẻ đã phát điên:
"Đêm tân hôn, ngài ấy vốn định hạ thuốc tuyệt sản cho ngươi! Ngài ấy muốn ta có một lý do đường đường chính chính để ở bên ngài ấy, để ngươi phải vì ta mà bảo vệ ta!"
"Ngươi tưởng ban đêm ngài ấy ở trong phòng ngươi sao? Là giả! Ngài ấy đã sớm cho ngươi dùng hương an thần, còn bản thân thì đêm đêm sang phòng ta… cùng ta mây mưa!"
"Ngay cả đứa con trong bụng ngươi, ngài ấy cũng định ‘phế mẫu lưu tử’. Ngươi chết rồi, ta sẽ thay ngươi nuôi con ngươi, ta mới là người ngài ấy muốn ở bên cạnh cả đời!"
Thanh Hoàn nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như muốn đâm xuyên da thịt, chỉ mong có thể thấy được trên mặt ta là vẻ hoảng hốt không tin nổi, là đau khổ tột cùng, thậm chí… là tức giận đến mức sảy thai.
Tiếc rằng, nàng ta cuối cùng chỉ có thể thất vọng.
Ta nhếch môi cười nhạt: "Những chuyện đó, ta đã sớm biết cả rồi."
Thanh Hoàn trợn to mắt, như thể toàn bộ thế giới quan của nàng ta lập tức sụp đổ ngay trước mặt: "Không thể nào! Sao… sao ngươi lại biết được chứ?"
Ta vẫn giữ nụ cười bình thản, và chậm rãi nói: "Nếu không, ngươi nghĩ vì sao Nhị hoàng tử sau khi uống xong bát canh giải rượu mà ngươi mang đến lại hành động vội vàng đến thế?"
Thanh Hoàn lập tức cứng người, và sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt. Nàng ta trừng mắt nhìn ta, như thể đang ép chính mình thừa nhận điều không muốn thừa nhận nhất: "Là… là ngươi?"
Ta gật đầu, ngữ khí thản nhiên như thể đang kể lại một việc vặt:
"Là ta. Ngươi quyến rũ vị hôn phu của ta, đẩy ta xuống nước, còn mưu tính để ta chết đi mà cướp lấy đứa con trong bụng ta. Vậy thì… ta đương nhiên cũng phải đáp lễ một phen chứ."
"Tiện nhân!"
Thanh Hoàn điên loạn gào lên: "Ta muốn gặp Điện hạ! Ta phải vạch trần bộ mặt thật của ngươi! Là ngươi hại ta! Điện hạ mà biết chuyện này, nhất định ngài ấy sẽ hồi tâm chuyển ý! Tiện nhân nhà ngươi… cứ chờ đó cho ta!"