[Bách Hợp - H Văn] Hương Vị Mật Ong - 15. Ai theo đuổi ai

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tề Mân lôi Bảo Nhi cùng với Ôn Tâm đi kế bên ra phòng khách lập tức khiến phòng khách đang ồn ào bỗng chốc yên ắng hẳn. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm ba người họ.


“Gì vậy, Tiểu Tâm Tâm, mặt em bị sao vậy?” Phong Kỳ Mộ đứng lên đẩy quản lý và trợ lý ra để đứng trước mặt Ôn Tâm, nâng cằm cô lên, nhìn dấu tay sưng đỏ in hằn lên mặt, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.


“Kỳ Mộ, cô đừng động đến vết thương.” Nụ cười của Dịch Vân Mộng cũng phai nhạt dần, từ trong túi áo lấy thuốc mỡ, lấy một ít xức lên mặt Ôn Tâm. Ba người kia cũng bỏ giấy tờ xuống mà đi lại gần.


“A…” Ôn Tâm có chút không biết làm sao, không nghĩ tới những Alpha này lại để ý cô đến như vậy? Không lẽ vì ở đây có nhiều người thôi sao?


Nhìn thấy Ôn Tâm há há mồm nhưng chưa có nói ra cái gì, điều đó làm mấy Alpha hơi nhíu mày, chẳng lẽ trong lòng bé Omega lại không muốn dựa dẫm vào bọn cô? 


Chỉ là vấn đề này không tiện hỏi, Phong Kỳ Mộ liền trực tiếp hỏi.


“Này, Tề Mân. Đã xảy ra chuyện gì?”


“Sao không hỏi người này này… À đúng rồi, Ninh Mộ. Nhỏ này gọi cô là Mộ tỷ tỷ, người quen của cô à?” Tề Mân nhún vai, nhìn Ninh Mộ nói.


Bảo Nhi nghe Tề Mân nói vậy cũng sắc mặt trắng bệch. Vậy là cuộc nói chuyện ban nãy đã bị nghe thấy hết. Cô ta ánh mắt đáng thương nhìn vị Alpha bên cạnh Ninh Mộ.


"Ai vậy..." Ninh Mộ nghe Tề Mân nói vậy, chân mày cô nhíu chặt, khinh thường nhìn Bảo Nhi. Đối với dạng luôn muốn leo lên giường người khác, cô cũng thấy nhiều rồi, cô lạnh lùng hỏi.


“Ai dẫn theo?”


“Xin lỗi Tổng giám đốc, đây là em họ của tôi. Tôi đã từ chối rồi mà không nghĩ con bé sẽ trốn đi theo.” Alpha bên cạnh Ninh Mộ đứng dậy, mặt không cảm xúc nhìn Bảo Nhi, ánh mắt tràn đầy hờ hững cùng với căm ghét.


“Biết giải quyết như thế nào rồi chứ. Tôi không muốn có rắc rối về sau. Nếu có tình huống phát sinh thì mấy người cũng không cần đi làm nữa đâu.” Ninh Mộ nói một cách lạnh lùng.


“Rõ.” Nữ Alpha đi tới chỗ Bảo Nhi, không chút khách khí nắm lấy cổ tay cô ta. Trong lúc Bảo Nhi còn đang tiêu hoá sự đau đớn, nữ Alpha ấy không chút nương tay kéo người ra ngoài. Người em họ này là Omega duy nhất trong gia đình nên được các vị trưởng bối ưu ái. Cũng vì thế mà luôn đối với anh chị hất hàm sai bảo. Hôm nay lại còn đến đây gây chuyện, đúng là cần phải dạy dỗ lại mới được.


Ôn Tâm từ cửa sổ có thể thấy một chiếc xe giống với xe cảnh sát đi đến rồi "hốt" Bảo Nhi đi.


“A? Như vậy… là sẽ vô tù sao?” Ôn Tâm trợn mắt ngoác mồm, không lẽ như vậy thôi cũng ngồi tù rồi á?


“Cô ta tự tiện xông vào nơi ở cấp cao của đế quốc. Ở đây trừ khi có giấy thông hành hoặc cư dân sinh sống mới được đi vào. Không có lý do mà vào đây sẽ bị xem là tội phạm, sẽ bị trị tội.” Dịch Vân Mộng giải thích.


Ôn Tâm: Hoá ra bọn họ có cấp cao như vậy!


“À…” Ôn Tâm quay đầu, liền nhìn thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt bùng cháy nhìn mình. Cô sờ sờ má, lẽ nào trên mặt cô dính gì à.


“Đừng sờ. Vừa mới bôi thuốc cho em xong. Đợi chút nữa mới thấm, em đừng sờ.” Dịch Vân Mộng ôn nhu nói.


Các vị sĩ quan/trợ lý/thư ký/trợ thủ có mặt lúc này: Cái này không giống với tưởng tượng của tụi tui nhen. Sao lại có cảm giác sếp bọn họ đang theo đuổi người ta vậy? Phản khoa học rồi!


“Ờm… Đúng rồi, có ai muốn ăn bánh quy không? Em nướng nhiều lắm, hay mọi người muốn ăn bánh gato?” Ôn Tâm căn bản không muốn đối mặt với nhiều người như vậy. Cô cho rằng bản thân không lý do mà đi ra, bọn họ sẽ cảm thấy cô tiếp đón không chu toàn.


Thật ra lúc ba người đi ra, hương thơm bị nhốt trong phòng bếp đã lan toả ngào ngạt trong phòng khách. Ôn Tâm đã quen nên cũng không thấy gì lạ. Nhưng mà những người còn lại thì không thấy vậy. Thật thơm! Bọn họ muốn ăn nha! Nhưng mà…


“Lấy một ít thôi. Bọn họ đã ăn rồi. Tụi chị ăn được.” Người nói là Thôi Mộng Hàn, cô quay qua trả lời Ôn Tâm.


Các Alpha khác cũng gật đầu đồng ý với ý kiến đó. Khả năng nấu nướng của bé Omega nhà bọn họ chỉ cần bọn họ thưởng thức là được rồi. Mấy người kia chỉ cần ngắm thôi.


Vẫn là các vị sĩ quan/trợ lý/thư ký/trợ thủ ấy: nhìn sếp ăn đồ ăn ngon một cách cực kỳ thoải mái, ung dung mà say mê nhấp nháp. 


Bọn họ chỉ có thể nuốt nước miếng: Hoá ra các sếp lại có tính cách như thế này đây.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo