[Bách Hợp - H Văn] Hương Vị Mật Ong - 20. Ngoan, nghe lời

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Ưm…” Ôn Tâm mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, không lẽ cô về phòng mình rồi sao?


“Em tỉnh rồi.” Tề Mân đang ngồi bên giường Ôn Tâm, không biết đang xem tài liệu gì mà mới nghe tiếng của Ôn Tâm liền ân cần hỏi. Khỏi phải nói, nhìn như chú chó ngốc vậy, mà cô… lại như khúc xương thơm.


“Khụ khụ… Em khát nước…” Giọng Ôn Tâm khàn khàn nói.


“À à. Nước đây.” Tề Mân vội vàng lấy nước, nâng người Ôn Tâm dậy, cẩn thận đưa nước cho cô uống.


“Ực ực ực” uống hết mấy ngụm. Miệng cũng hanh thông hơn, cơ thể tuy chẳng có sức nhưng lại không giống lần đầu. Toàn thân bủn rủn mất lực, mà trên người…


“Ô? Sao lại có hai mùi rồi?” Ôn Tâm ngửi ngửi, vốn chỉ có mùi hoa hồng, giờ có thêm mùi hoa hạnh phúc. Hai mùi đan xen, không xung đột lại còn cùng nhau bao quanh người Ôn Tâm.


“Ừm. Đúng là việc lạ mà. Chị không biết trước đây có trường hợp nào như vậy không, nhưng chị cũng không nghĩ bản thân sẽ chứng kiến điều này luôn.” Tề Mân nhìn ánh mắt Ôn Tâm như nhìn thấy vật lạ.


Hôm qua, cô muốn lấn át mùi của Phong Kỳ Mộ, nhưng mặc kệ là cô có rót vào bao nhiêu thì nó luôn duy trì sự cân bằng vô hình nào đó. Như cơ thể Ôn Tâm tự động bài trừ bớt tin tức tố của cô để đảm bảo sự cân bằng đó.


“Ồ… Ồ…” Nhìn ánh mắt hứng thú của Tề Mân, Ôn Tâm rụt cổ một cái. Nhìn đồng hồ, đã qua ngày mới từ lúc nào. Cô vội vàng bật người dậy.


“Em chưa làm bữa sáng.”


“Mấy nhỏ đói có một bữa thì cũng chả sao đâu.” Tề Mân bĩu môi. Hôm qua, cô cũng bị nhịn một buổi. Cô cũng muốn Phong Kỳ Mộ nếm thử cảm giác đó. Mấy người kia chỉ là dính chưởng ké thôi.


Đã lớn như vậy, mà có thể tính toán chuyện nhỏ này. Ôn Tâm cũng không dám nghĩ gì. Không cần biết các Alpha có đói hay không, Ôn Tâm hôm qua lăn lộn như vậy, cô đã đói từ lâu rồi.


“Đi thôi, đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ôn Tâm nâng cơ thể mềm nhũn dậy, kết quả vẫn là bị người ta ôm ra khỏi phòng.


Không giống lần trước, lần này cũng không còn nhiều người nữa. Trong phòng khách cũng chỉ có Dịch Vân Mộng đang cầm sách, tao nhã uống cà phê.


“Dịch… Vân Mộng, mấy chị đi đâu rồi.” Ôn Tâm tính gọi là Dịch tiểu thư, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại, gọi như vậy thì quá kỳ quái, vội vã đổi giọng.


“Đi làm hết rồi. Tối mới về.” Dịch Vân Mộng ngẩng đầu, nhìn Ôn Tâm một cách kinh ngạc.


“Người em…”


Các Alpha rất mẫn cảm với mùi của nhau. Vì thế, cô liền biết sự thay đổi trên người Ôn Tâm.


“Cái này… Em cũng không biết sao nó lại như vậy nữa.” Ôn Tâm xấu hổ gãi đầu.


Dịch Vân Mộng nhìn lướt qua Tề Mân rồi lo lắng nhìn Ôn Tâm.


“Ôn Tâm, lát chị lên bệnh viện, em có muốn đi với chị không? Lên làm kiểm tra nhé.”


“Hả? Nhưng mà… Em thấy cũng khoẻ mà.” Ôn Tâm nhỏ giọng nói, cô thật sự không muốn đến bệnh viện.


“Cơ thể em là đặc thù. Em vẫn nên kiểm tra một chút. Ngoan, nghe lời.”


Nghe giọng Dịch Vân Mộng như đang dỗ con nít, Ôn Tâm có hơi đỏ mặt, lại nhỏ nhẹ: “Vâng.” Cứ vậy, lịch trình liền được sắp xếp sẵn.

 
Bình luận
sigma123456
Hóng Cảm ơn trans và edit ????
Trả lời·4 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo