Báo Ân? Không, Là Yêu Đấy! - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

29


Bởi vì tôi đã cùng Lâm Sâm đi gặp con gái của chú Trương… Trương Thiến Thiến.


Mọi chuyện trùng hợp đến mức khó tin, Trương Thiến Thiến chỉ sống cách chúng tôi có 500 mét. Không giống như con gà mái tinh kia, cô ấy ăn mặc rất giản dị. Nhưng cho dù mặc bất cứ trang phục nào, khí chất của cô ấy cũng không thể nào che giấu được. Cô ấy có một chiếc răng khểnh nhỏ, mỗi khi cười lên trông như một mặt trời bé con, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và được chữa lành.


Nhưng… tôi lại không thích cô ấy một chút nào.


Cô ấy lấy ra một củ cà rốt sạch bóng từ trong túi: “Tôi thấy bài đăng anh dắt thỏ con đi dạo nên đoán là hôm nay anh cũng sẽ mang nó ra ngoài.” Cô ấy cúi người xuống và mỉm cười dịu dàng nhìn tôi. “Chị mang cà rốt cho em này, em có muốn ăn không?”


Đáng ghét. Cô ấy tốt như vậy. Đến cả một lý do để ghét cũng không có.


Lâm Sâm giúp tôi từ chối: “Nó vừa ăn no ở nhà rồi.”


Trương Thiến Thiến cẩn thận cất củ cà rốt lại vào túi: “Dù đã được gỡ phong tỏa  nhưng vẫn khó mua đồ lắm. Nếu nó không ăn thì tôi đành mang về… để tối ăn vậy.”


Cô ấy và Lâm Sâm đứng sóng vai nhau trên cây cầu, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên người họ. Cô ấy chăm chú lắng nghe Lâm Sâm say sưa nói về dự án của mình, thỉnh thoảng còn đặt ra những câu hỏi và đưa ra nhận xét riêng. Rõ ràng là cô ấy đã đọc rất kỹ tài liệu mà Lâm Sâm đã gửi qua.


Cô ấy có thể đứng bên cạnh Lâm Sâm như một người đồng hành, một đối tác. Còn tôi chỉ là một con thỏ cưng chỉ có thể rúc trong vòng tay của anh.


Họ đã trò chuyện với nhau gần hai tiếng đồng hồ, dường như nói mãi không hết chuyện. Trong lúc đó, Lâm Sâm còn quay sang hỏi tôi có thấy chán không, có muốn ra chỗ khác chơi một lát không.


Tôi cố chấp không chịu


Cuối cùng, sau khi đã chốt được một số hạng mục quan trọng, lúc sắp chia tay, Trương Thiến Thiến còn chủ động ngỏ lời mời: “Lâm Sâm, đợi sau khi hết dịch, hai chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.”


30


Cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi nói thêm: “Anh có thể mang theo cả Bạch Hoa Hoa nữa.”


Lâm Sâm cười rồi liền liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: “Được chứ, đến lúc đó cô ấy chắc chắn sẽ khiến em phải bất ngờ đấy.”


Về đến nhà, tôi buồn rầu ra mặt, đến mức chẳng còn tâm trạng nào để ăn tối. Ừ thì… cũng chỉ ăn có hai bát thôi.


Ăn xong, tôi ôm máy tính bảng chơi game. Lâm Sâm từ phía sau vòng tay ôm lấy tôi.


“Ghen à?”


Tôi cố tình nâng cao giọng: “Em ghen gì chứ? Em ghét nhất là ăn đồ chua đấy!”


Anh bật cười khẽ: “Anh không thích kiểu người như cô ấy đâu.”


Tôi lúng túng hỏi: “Vậy… vậy anh thích kiểu gì?”


Anh cúi xuống, hôn khẽ lên vành tai tôi, rồi thì thầm: “Anh thích… một yêu quái nhỏ như em.”


Yêu quái nhỏ nghe chán chết đi được, người ta là tiểu yêu tinh đáng yêu kia mà!


Đàn ông cũng giống như loài mèo, một khi đã ăn được món cá ngon thì sẽ mãi nhớ nhung mùi vị đó. Lâm Sâm cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng khi nghĩ đến luật cấm trong tộc, tôi đành phải từ chối anh. Anh cũng không ép buộc mà chỉ lặng lẽ ôm tôi ngủ suốt cả đêm.


Sáng hôm sau, điện thoại của anh cứ reo lên liên tục. Tôi còn đang lơ mơ thì đã nghe anh hỏi: “Ai vậy?” Sau đó anh nhẹ nhàng rời khỏi giường để đi nghe điện thoại.


Khi tôi tỉnh lại hoàn toàn thì liền thấy anh đang đứng ngây người ngoài ban công, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ. Ánh mặt trời buổi sáng vàng óng chiếu lên người anh, nhưng gương mặt lại trĩu nặng một nỗi đau khổ.


Tôi lại gần, dụi dụi vào người anh: “Sao thế, lại có vướng mắc gì với dự án à?”


Anh giật mình quay lại, nhìn tôi một lúc thật lâu rồi mới lắc đầu: “Không có.”


“Em cảm thấy anh không vui.”


“Không có đâu.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi. “Anh chỉ đang nghĩ về chiến lược marketing sau khi sản phẩm lên sàn và việc phân bổ khách hàng thôi.”


Lúc ăn sáng, Lâm Sâm bất chợt cười hỏi tôi: “Bạch Hoa Hoa, ngọn núi mà em sống trông như thế nào?”


31


Trên núi à… Tôi ngậm đũa, không kìm được mà mỉm cười.


“Mùa xuân trên núi có rất nhiều loài hoa dại nở rộ.” Giống như nụ cười rực rỡ mà thỉnh thoảng anh vẫn để lộ ra.


“Mùa hè, cây cối xanh rì, tràn đầy sức sống.” Giống như vóc dáng cao lớn của anh, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm và tràn đầy năng lượng.


“Mùa thu có rất nhiều loại trái cây rừng, đặc biệt là nho dại…” Giống như đôi mắt sâu thẳm của anh vậy.


“Còn mùa đông, thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi. Lúc đó có thể đào được những củ cà rốt rất ngọt ở bên dưới lớp tuyết.” Giống như đôi môi của anh, thật ngọt ngào.


Lâm Sâm mỉm cười rạng rỡ. Nhưng nụ cười đó lại rất mỏng, tựa như làn sương sớm trong rừng, khiến người ta không tài nào nắm bắt được.


“Bạch Hoa Hoa, em thấy làm người tốt hơn, hay là làm yêu tinh tốt hơn?” Anh nhìn sâu vào mắt tôi. “Anh muốn nghe câu trả lời thật lòng.”


Tôi suy nghĩ một lát, rồi mới đáp: “Làm người rất vui, nhưng làm yêu tinh thì tự do hơn nhiều. Anh đừng thấy bây giờ em yếu như vậy, đó là vì em mới hóa hình không lâu thôi. Đợi đến khi linh lực của em ổn định rồi thì em sẽ rất lợi hại đó.”


Anh nhìn tôi rất lâu, ánh mắt sâu thẳm như đang suy tính điều gì đó.


“Đúng vậy, yêu quái có thể sống rất, rất lâu, còn con người chỉ có thể sống được vài chục năm ngắn ngủi mà thôi.”


“Không thể so sánh như vậy được." Tôi cắn nhẹ chiếc thìa rồi khẽ nói: "Sau khi hóa thành hình người, mỗi ngày được ở bên anh, em đều cảm thấy rất vui. Điều đó chứng tỏ làm người là một chuyện rất đáng để hạnh phúc.” Tôi ngẩng lên nhìn anh. “Em mong rằng những ngày vui vẻ này có thể kéo dài lâu hơn một chút.”


Lâm Sâm chậm rãi gật đầu: “Em nói đúng.”


Sau cuộc trò chuyện đó, Lâm Sâm trở nên bận rộn hơn hẳn. Anh vẫn đối xử rất tốt với tôi… Dù tôi có đòi ăn những món đắt tiền đến đâu, anh cũng không một chút do dự mà mua ngay. Ban đêm, tôi vẫn rúc trong lòng anh ngủ, và anh sẽ vuốt ve bộ lông của tôi không biết bao nhiêu lần.


Nhưng… có điều gì đó đã thay đổi.


32


Tháng Sáu cuối cùng cũng đến, khu dân cư chính thức được gỡ phong tỏa. Các cửa hàng bắt đầu mở cửa trở lại, cả thành phố dần dần hồi sinh. Lâm Sâm cũng thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn. Và… anh không đưa tôi đi theo nữa.


Chiều hôm đó có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ rằng anh đã về sớm. Nhưng khi vừa mở cửa, người đứng đó lại là cái mặt đáng ghét của con rùa xanh kia.


Hắn đảo mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Báo ân xong rồi mà còn không chịu rời khỏi nhà người ta à?”


“Liên quan gì đến anh?” Tôi lắc lắc chiếc vòng vàng trên tay mình. “Thấy không? Đây là vật bà nội anh ấy để lại. Anh ấy nói chỉ khi được đeo trên tay tôi thì nó mới thật sự có ý nghĩa.”


Ánh mắt Tào Khoái lập tức tối sầm lại: “Bạch Hoa Hoa, có cần tôi phải nhắc cô không, cô là yêu!”


“Báo ân là thiên đạo." Hắn ngừng lại một chút, sau đó giọng nói liền trở nên khó nghe hơn: "Cô đã từng lấy thân báo ân một lần, cô phải biết rõ, nếu cô lại thân mật với anh ta thêm một lần nữa thì cô sẽ vĩnh viễn trở thành một con người.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo