Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi phấn khích lao ra khỏi phòng định khoe ngay chiến tích lẫy lừng với Lâm Sâm.
Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy giọng nói nũng nịu của con gà mái tinh kia: “Ba em là bác sĩ trưởng khoa, thỉnh thoảng về nhà sẽ mang theo một ít đồ ăn. Nhà em còn trữ được nhiều lắm. Anh cứ nhận đi ạ, ăn mãi đồ ăn liền như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi đâu~”
Tôi ló đầu thỏ ra nhìn trộm.
Trời hôm nay hơi se lạnh, vậy mà con gà mái tinh đó vẫn mặc một chiếc váy đỏ chói để lộ ra cặp chân trắng toát.
Cô ta đang xách theo một cái túi rất to, bên trong toàn là đồ xịn, nào là thịt bò, cá thu đao, măng tươi, đậu tằm, đọt hương xuân… Toàn là những thứ mà trong thời điểm này có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Lòng nhiệt huyết vừa bùng cháy của tôi bỗng chốc nguội lạnh. So với những thứ cô ta mang đến, chiến tích của tôi… trông thật bé nhỏ và chẳng đáng vào đâu cả. Tủ lạnh nhà Lâm Sâm đã trống rỗng rồi, chắc chắn anh sẽ nhận đồ của cô ta thôi… phải không?
9
Ngay khi cô ta xách túi đồ định bước vào thì tôi liền lao ra chặn lại, giơ cặp răng thỏ bén nhọn của mình ra để thị uy. Đây là địa bàn của thỏ tinh ta, gà mái tinh cô mau tránh xa ra!
Tiếc là cô ta quá ngốc nên không thể hiểu được ý của tôi. Ngược lại cô ta còn nũng nịu hơn: “Ui, con thỏ trắng này đáng yêu quá đi~ Nó đang bảo vệ chủ đấy hả? Chị đến là để mang đồ ăn cho cả chủ nhân và cho em nữa đó~”
Nói xong, cô ta lại định bước vào nhà.
Lâm Sâm liền giơ tay chống vào khung cửa chặn cô ta lại.
“Cảm ơn cô, nhưng đồ cô mang đến cứ cầm về đi.”
“Nhưng nhà anh có vẻ đã cạn sạch đồ ăn rồi mà…”
“Tôi là người trưởng thành, có thể tự lo được cho mình.” Giọng Lâm Sâm vẫn bình tĩnh nhưng đầy dứt khoát. “Nếu nhà cô thực sự còn nhiều đồ thì nên đem cho mấy cụ già sống một mình trong khu. Họ cần những thứ này hơn tôi.”
“Anh Lâm...” Con gà mái tinh còn định nói thêm điều gì đó nhưng Lâm Sâm đã mỉm cười rồi dứt khoát đóng cửa lại.
Ngay khi cánh cửa vừa được đóng lại, nụ cười trên mặt anh cũng lập tức tắt ngấm. Anh thậm chí còn tỏ ra hơi tiếc nuối: “Bao nhiêu rau củ ngon như thế, thật là lãng phí.”
Cái người này sao mà… nói một đằng nghĩ một nẻo thế nhỉ?
Tôi cúi gằm mặt, cầm điện thoại đi tới đưa cho anh, rồi lí nhí nói: “Xin lỗi, lúc nãy… tôi giành được rau rồi.”
“Không sao, tôi cũng đoán được mà…” Anh đang nói dở thì bỗng khựng lại, sau đó hai mắt liền sáng rực lên. “Cô vừa nói cái gì?”
Khóe miệng tôi không giấu được vẻ đắc ý: “Tôi nói, tôi giành được rau rồi đó!”
Anh nhìn chằm chằm vào danh sách đơn hàng trên điện thoại, rồi trong chớp mắt đã ôm chầm lấy tôi, và còn hôn mạnh lên trán tôi một cái: “Bạch Hoa Hoa, cô giỏi quá đi mất!”
“Anh khen tôi nữa đi~”
Lâm Sâm cười rạng rỡ, anh nâng mặt tôi lên, rồi nhấn mạnh từng chữ một: “Bạch Hoa Hoa, cô là tuyệt vời nhất!”
Aaaa, vui quá đi mất
Chưa từng có ai khen tôi như vậy. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là con thỏ ngốc nghếch nhất trong tộc. Các con thỏ khác chỉ cần 500 năm là có thể hóa thành tinh, còn tôi thì phải mất đến tròn 1000 năm. Việc tôi có thể trở thành lão tổ của giới thỏ hoàn toàn là nhờ vào sự kết hợp giữa ngốc và lì đòn!
Tôi chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Vậy… tôi có thể xin một phần thưởng không?”
Anh phẩy tay ra vẻ hào phóng: “Muốn gì thì nói!”
“Cho tôi hôn anh một cái.” Ngay khi vừa dứt lời, tôi liền nhón chân lên rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi anh.
10
Tinh khí của anh nhiều quá, lại còn ấm áp dễ chịu ghê!
Tôi đang định lén hút thêm vài hơi nữa thì Lâm Sâm đã búng một cái vào trán tôi: “Bạch Hoa Hoa, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Tôi liếc anh một cái đầy khinh bỉ: “Keo kiệt. Tôi chỉ hút một chút xíu thôi mà, có làm anh yếu đi đâu chứ.”
Nhờ chiến tích giành được rau, tâm trạng của Lâm Sâm hôm nay rất tốt. Anh mở cuộc họp video với cấp dưới với gương mặt tươi tỉnh và giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Còn tôi thì lén ăn nốt thanh sô-cô-la cuối cùng của anh, rồi chui vào lòng anh ngủ bù một giấc. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy có người trong video hỏi: “Anh Lâm, tình hình này mà anh vẫn còn tâm trạng nuôi thỏ sao?”
Lâm Sâm nhẹ giọng đáp: “Ừ, thấy nó dễ thương quá nên nuôi chơi thôi.”
Giữa tiết trời giao mùa xuân hạ, trời thường có mưa giông. Vào lúc hơn hai giờ sáng, tôi bị một tiếng sấm lớn đánh thức. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy phòng khách có động tĩnh. Không lẽ có trộm vào… định trộm rau của mình?
Tôi bật dậy như một con thỏ bị săn rồi lập tức lao thẳng ra phòng khách. Ánh trăng yếu ớt hắt vào căn phòng, gió lạnh lùa vào làm tấm rèm cửa màu trắng bay phần phật. Lâm Sâm đang cầm một cốc nước lặng lẽ đứng bên cửa sổ. Một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, ánh sáng trắng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt anh. Anh nhíu chặt mày, thân hình khẽ run lên.
“Anh chưa ngủ à?”
Tiếng của tôi khiến anh giật mình đến mức nước trong cốc cũng sánh cả ra ngoài: “Bạch Hoa Hoa! Cô đi đứng có thể phát ra chút tiếng động được không?”
“Không được đâu, loài thỏ bọn tôi trời sinh đã có bước chân nhẹ nhàng rồi mà.” Tôi lại gần, dùng vai cọ nhẹ vào người anh. “Anh sợ sấm à?”
“Không sợ.”
“Xạo quá đi~ Mấy đứa thỏ con trong tộc tôi cứ hễ trời mưa sấm chớp là lại có bộ dạng y hệt anh ban nãy đấy. Mỗi lần như vậy thì chúng nó lại tìm đến vị lão tổ là tôi đây. Cả đàn chen chúc ngủ chung một chỗ, tự nhiên sẽ không thấy sợ nữa.”
Lâm Sâm im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh đã ngủ quên mất rồi. Nhưng rồi, tôi lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh khẽ khàng vang lên: “Tôi được bà nội nuôi lớn. Năm tôi sáu tuổi, có một đêm mưa giông, tôi cũng bị tiếng sét đánh thức. Tôi gọi bà mãi mà không thấy bà trả lời. Tôi gọi điện cho ba mẹ thì cũng không có ai bắt máy.”
Anh nói nhỏ như thể là đang thì thầm với chính mình: “Thế là… tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn cả người bà dần dần lạnh đi.”
Lâm Sâm vốn là một người luôn tỏ ra cứng cỏi, vậy mà lúc này, hàng mày của anh lại rũ xuống, như thể bị phủ một lớp bụi mờ. Một đứa trẻ thật đáng thương làm sao.
Tôi dang tay ôm chầm lấy anh: “Đừng sợ, có tôi ngủ cùng anh nhé. Tôi là thỏ tinh ngàn năm tuổi, đến khi anh chết đi rồi thì tôi vẫn còn sống khỏe re và nhảy nhót được đấy~”
11
Lâm Sâm đơ người ra một lúc, rồi vành tai của anh bắt đầu đỏ ửng lên: “Cô là con gái, sao lại có thể…”
Lại cái giọng điệu cổ hủ đó nữa rồi. Rõ ràng anh mới là đồ cổ mốc meo cả nghìn năm!
Tôi vèo một cái biến lại thành thỏ, rồi dùng miệng cắn lấy ống quần anh: “Đừng có mà mơ mộng hão huyền! Ý tôi là ngủ trong hình dạng thỏ cơ!”
“Đi thôi~” Tôi ngáp một cái thật to. “Tôi buồn ngủ chết đi được.”
Lâm Sâm có vẻ hơi bối rối, anh cứng ngắc dẫn tôi về phòng ngủ chính của anh. Tôi nhảy phốc một cái lên giường. Khốn kiếp! Giường của anh vừa to vừa mềm hơn giường của mình!
Tôi rúc vào ngực anh rồi không ngừng lăn qua lộn lại để tìm một tư thế thoải mái nhất. Ngủ với một con thỏ và ngủ với một cô gái, quả nhiên là hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Cũng thú vị ghê.
Lâm Sâm thì vẫn cứng đờ cả người, hai tay anh gối sau đầu, sau đó chợt nghe thấy anh hỏi: “Bạch Hoa Hoa, sao tên của cô… nghe có vẻ tùy tiện thế?”
“Không hề nha! Tên của tôi có ý nghĩa rất sâu sắc đó!”
“Ý nghĩa gì?”