Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi trịnh trọng giải thích: “Bà tổ của tôi từng bảo sau này nếu tôi có người thương, lúc hôn người đó tôi sẽ nở hoa.”
Lâm Sâm im lặng vài giây, rồi cất giọng đầy vẻ nghiền ngẫm: “Nở hoa gì? Hoa… cúc à?”
Tôi tức đến mức liền bật người dậy rồi lập tức tung một cú đá thỏ xoáy thẳng vào bụng anh! “Tôi giận rồi, không thèm nói chuyện với anh nữa!”
Anh vừa xoa xoa bụng vừa khẽ cười dỗ dành: “Chọc cô chút thôi mà. Vậy cô định nở hoa gì nào?”
“Tôi không biết… Tôi chưa từng có người trong lòng…” Tôi lăn qua lăn lại vài cái, hai mắt lúc này đã lờ đờ chỉ chực ngủ.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ rất lạ. Trong mơ, tôi thấy một củ cà rốt vừa to vừa nóng hổi, tôi vui vẻ cắn lấy gặm để. Rồi bỗng dưng, tôi nở hoa… Trên đầu tôi mọc lên cả một bụi hoa bỉ ngạn đỏ rực, kiêu hãnh lung lay trong gió. Thì ra… người trong lòng của tôi, chính là củ cà rốt!
Tôi đang định hớn hở gặm thêm vài miếng nữa thì bất ngờ bị giọng nói của Lâm Sâm kéo ra khỏi giấc mộng. Đợi khi mở mắt ra, tôi thấy gương mặt anh đang ở ngay sát mặt mình, và cả người tôi đang bị anh ôm chặt trong lòng. Ánh mắt anh trông vô cùng sâu thẳm như thể đang ẩn chứa một ngọn lửa âm ỉ, và giọng nói của anh cũng khàn đi trông thấy: “Bạch Hoa Hoa, cô muốn lấy thân báo đáp thật đấy à?”
Hả?
“Không có đâu, tôi chỉ mơ thấy một củ cà rốt to ơi là to, nóng ơi là nóng, rồi tôi cắn lấy cắn để thôi mà…” Tiêu rồi. “Chẳng lẽ… tôi cắn nhầm vào chân anh rồi?”
Tôi hoảng hốt định cúi xuống xem có cắn trúng chỗ nào không, nhưng đúng lúc ấy mới phát hiện mình đã biến lại thành người từ lúc nào.
Ánh mắt Lâm Sâm nhìn tôi càng lúc càng tối đi. Anh duỗi tay ra rồi nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên: “Cô có biết mình nguy hiểm đến mức nào không?”
Tôi choàng tay lên cổ anh, đôi mắt thỏ long lanh vô tội khẽ chớp chớp: “Nhưng trong nhà chỉ có tôi và anh, chẳng lẽ anh lại nỡ làm hại tôi sao?”
Anh ghé sát vào tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào khiến tôi nhột nhạt: “Đúng đấy. Có khi tôi thật sự không kìm được mà ‘ăn thịt’ cô mất.”
Trời đất ơi. Tôi cứ tưởng tình cảm của chúng tôi đã thân thiết lắm rồi chứ. Vậy mà anh vẫn còn muốn mang tôi đi hầm sao?! Giận thật!
Lâm Sâm cau mày bày ra dáng vẻ trông có vẻ bất lực: “Đồ thỏ ngốc này, cô chẳng hiểu gì cả. Tôi đi tắm đây, cô mau mặc đồ vào cho tôi.”
Một ngày mà anh đi tắm tận mấy lần! Tốn nước quá đi!
Chờ anh vừa bước ra khỏi phòng tắm thì tôi liền thừa dịp nhón chân lên hôn lén anh một cái. Hôm nay phải hút một ngụm tinh khí cho bõ tức mới được!
Tôi kể lại cho anh nghe giấc mơ vừa rồi: “Tôi không cố ý cắn chân anh đâu… Tôi chỉ mơ thấy một củ cà rốt nóng hổi cực kỳ, xong rồi tôi còn thấy mình nở hoa nữa, là hoa bỉ ngạn…”
Sắc mặt Lâm Sâm bỗng trở nên hơi kỳ lạ. Anh rút điện thoại ra: “Để tôi tra thử ý nghĩa của hoa bỉ ngạn.” Anh lướt màn hình một lúc, rồi hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
“Tệ lắm hả? Ý nghĩa không hay sao?”
“Không. Hoa bỉ ngạn đỏ rực, tượng trưng cho sự chói lọi, cuồng nhiệt, và rực rỡ…”
Rất hợp mà. Chói lọi, cuồng nhiệt, rực rỡ… đó chẳng phải chính là bản tiên thỏ Bạch Hoa Hoa ta đây sao!
Sau khi nắm được bí kíp mua hàng, ngày nào tôi cũng đặt được chút ít đồ ăn. Lúc cao tay nhất, tôi còn chốt được cả một phần tôm hùm đất! Chờ sau này về núi, mình nhất định phải dẫn bầy thỏ con của mình xuống đây tìm cho ra cái ổ của tôm hùm đất rồi đánh chiếm nó!
Hầu như bữa nào cũng là Lâm Sâm xem video trên mạng rồi nấu cho tôi ăn, tay nghề cũng của anh không tệ chút nào. Có lần anh đang họp video với cấp dưới, một người trong đó đã rất bất ngờ: “Anh Lâm, trước giờ anh toàn ăn tạm cho qua bữa, sao bây giờ lại chịu khó vào bếp vậy?”
Lâm Sâm vừa nhịp nhàng thái rau vừa khẽ cười, ánh mắt anh còn ánh lên vẻ cưng chiều khó tả: “Nhà có nuôi một con thỏ ham ăn mà lại ngốc nghếch chẳng biết gì, nên đành phải nấu cho nó ăn thôi.”
Cứ như vậy, ngày ngày trôi qua đã hơn nửa tháng, tôi cũng mập ra cả một vòng. Khu dân cư bắt đầu được phát hàng cứu trợ, các nhóm mua chung cũng dần hoạt động trở lại. Tôi không cần phải cắm đầu vào “cướp đồ” nữa mà chuyển sang theo dõi các nhóm mua chung, thấy món nào ngon là lập tức đặt hàng. Chỉ có điều giá cả hơi mắc một chút…
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, Lâm Sâm làm món mì chay cho bữa sáng. Tôi vừa định bĩu môi chê “sao không có thịt” thì anh đã mỉm cười rồi lên tiếng với giọng điệu ấm áp lạ thường: “Hôm nay là sinh nhật tôi. Ăn cùng tôi một bát mì trường thọ nhé.”
Á… tôi không hề biết chuyện này…
“Anh có ước nguyện sinh nhật nào không? Tôi có thể giúp anh thực hiện đó!”
Lâm Sâm còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của anh đã reo lên. Là ba của anh gọi tới. Anh lập tức bắt máy.
“Ba…”
“Chờ dịch bệnh qua đi là con phải về công ty nhà mình làm ngay, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.”
Lâm Sâm lạnh giọng đáp lại: “Chẳng phải nhà mình vẫn còn em trai con sao?”
“Con cũng biết thằng đó chỉ mê mẩn đàn hát, sang năm nó còn định sang tận Vienna để học nữa.”
“Con cũng chẳng có hứng thú gì với kinh doanh, tại sao cứ nhất định phải là con?”
Giọng ông Lâm ở đầu dây bên kia trở nên gay gắt hơn: “Con là con cả, đó là trách nhiệm của con! Cái công ty khởi nghiệp của con không huy động được vốn, chẳng sớm thì muộn cũng phá sản thôi. Giờ nhân lúc dịch bệnh giải tán đi là vừa. Tiền trợ cấp cho nhân viên, ba sẽ trả giúp con.”
Giọng Lâm Sâm sắc lại như dao: “Công ty của con không cần ba phải xen vào.”
Mẹ anh cũng chen vào khuyên giải nhưng Lâm Sâm vẫn nhất quyết không nhượng bộ.
14
Cuộc gọi kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Ngay trước khi ba anh dập máy, Lâm Sâm đã gọi với theo, giọng nói của anh bỗng nhẹ đi vài phần: “Ba… ba còn điều gì muốn nói với con không?”
“Không có!” Ba anh giận dữ cúp máy ngay lập tức.
Lâm Sâm cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen vài giây, rồi chậm rãi nở một nụ cười. Giọng anh nhẹ bẫng như gió đêm: “Bọn họ, lại quên hôm nay là sinh nhật tôi rồi.”
“Vào sinh nhật năm mười tám tuổi, họ đã mua một cái bánh kem rất to, mời rất nhiều khách đến, lúc đó tôi đã vui lắm.” Anh ngừng lại một chút, như thể phải cố gắng lắm mới có thể nói tiếp. “Cuối cùng tôi mới biết bữa tiệc đó là để mừng em trai tôi thi đậu chứng chỉ piano cấp 10.”
“Thật đáng thương cho tôi, đến tận bây giờ vẫn còn mong mỏi tình yêu thương từ họ.”
Anh ngẩng lên nhìn tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy là một nụ cười còn đau lòng hơn cả nước mắt.
“Lúc nãy cô hỏi tôi có điều ước gì." Anh nói: "Vậy cô nói với tôi một câu ‘chúc mừng sinh nhật’ đi.”
15
Đứa trẻ đáng thương này thật sự khiến người ta đau lòng quá đi mất.
Tôi đứng dậy, đi vòng ra phía sau, ôm chầm lấy anh từ sau lưng, rồi tựa cằm lên đầu anh.
“Đừng buồn nữa, loại ba mẹ đó không cần cũng được. Sau này để tôi làm ba của anh.” Tôi trịnh trọng tuyên bố. “Tôi sẽ che chở cho anh.”
Lâm Sâm suýt chút nữa đã nghẹn họng vì sốc: “Bạch Hoa Hoa, không biết an ủi người khác thì đừng nói nữa có được không?”
Tức gì chứ. Tôi là yêu quái ngàn năm tuổi, chịu làm ba của anh đã là nâng đỡ anh mấy đời rồi đấy!
Suốt cả buổi sáng hôm đó, anh chẳng thể nào vui lên được, ngay cả lúc họp cũng tỏ ra mất tập trung. Tôi liền lên ứng dụng đặt đồ ăn đặt một chiếc bánh tiramisu cỡ 6 inch. Hệ thống hiển thị là vẫn còn hàng, chỉ là không đủ nhân lực vận chuyển.
Nhân lúc anh đang ngủ trưa, tôi để lại một tờ giấy nhắn rồi lén lút chuồn ra ngoài. Trạm giao hàng chỉ cách khu nhà khoảng 3km, tôi nghĩ mình tự đi lấy chắc sẽ không sao.
Dọc đường toàn là rào chắn và xe tuần tra. Tôi phải đi đường vòng, thậm chí còn phải đào mấy cái hố tạm để ẩn nấp, mất đúng 4 tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Tiramisu, chị đây đến rồi!
Tôi vừa vắt chân lên giá hàng định lấy chiếc bánh, thì… một bàn tay đã chộp ngay sau gáy tôi, rồi nhấc bổng cả người tôi lên.
“Bữa tối nay có thêm món mới rồi, thỏ om xì dầu nhé.”