Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi ngẩng đầu lên liền đối mặt với một đôi mắt dài với ánh nhìn đầy vẻ trêu chọc.
“Là anh!”
Gã đàn ông nhếch mép cười một cách tà khí: “Là tôi đây, Bạch Hoa Hoa. Cũng khá đấy chứ, bây giờ chuyển nghề làm trộm rồi à?”
Tôi tức tối giãy giụa: “Anh mới là đồ ăn trộm! Tôi có mang tiền mà! Mau thả tôi xuống!”
“Không thả.” Anh ta lắc đầu. “Đua với tôi một trận nữa đi, lần này tôi nhất định sẽ thắng cô!”
“Con rùa xanh nhà anh bị điên rồi à!”
Gã ta lập tức rít lên: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi tên là Tào Khoái! (曹快 – ‘siêu nhanh’)”
Chắc hẳn ai trong các bạn cũng biết câu chuyện ngụ ngôn “Rùa và Thỏ” nhỉ? Hắn chính là con rùa siêng năng cần cù trong câu chuyện đó, còn tôi, đương nhiên là con thỏ ham ngủ lười biếng kia rồi. Hắn cứ tìm tôi đòi đua xe mỗi năm một lần, tổng cộng đã đua được 200 lần, và lần nào hắn cũng thua. Dần dần, đua nhiều quá nên hắn hóa thành hình người, còn tự lấy cái tên là “Tào Khoái” với ý nghĩa là chạy nhanh, rồi bịa ra cái câu chuyện ngụ ngôn kia để lừa gạt thiên hạ.
“Sao bây giờ anh lại đi làm shipper vậy?”
Tào Khoái liếc tôi một cái đầy tự mãn: “Tôi chỉ muốn chứng minh tôi chạy rất nhanh và không bao giờ giao hàng trễ!”
Ghê gớm thật
Tôi hào sảng rút ra một tờ 100 tệ rồi định đi lấy chiếc bánh tiramisu. Nhưng Tào Khoái đã đè tay tôi lại, và còn bày ra ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
“Chỉ là báo ân thôi mà, có cần phải nghiêm túc đến vậy không?”
“Tôi làm bất cứ chuyện gì cũng đều nghiêm túc hết.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, và giọng cũng có vẻ hơi khàn đi: “Thế nên suốt 200 năm tôi đua với cô, cô chưa từng cho tôi thắng lấy một lần nào?”
“Nếu đã là thi đấu thì phải dốc toàn lực. Đó mới là sự tôn trọng dành cho đối thủ.” Lẽ nào… hắn không muốn được tôn trọng sao?
Tào Khoái khẽ cười, nhưng là một nụ cười có chút tự giễu: “Cô vẫn không hiểu. Tôi chỉ muốn… đuổi kịp cô mà thôi.”
Hả? Khác gì muốn thắng đâu chứ?
Gương mặt hắn chợt tối lại, sau đó hắn liền ra điều kiện: “Muốn lấy tiramisu cũng được. Đổi bằng 50 năm linh lực của cô.”
“Được thôi!” Tôi đáp lại không chút do dự.
Ánh mắt Tào Khoái càng trở nên sắc lạnh: “Cô nghĩ kỹ chưa? Cô mới vừa hóa hình không lâu, mất đi 50 năm linh lực rất có thể sẽ bị đánh về nguyên hình đấy.”
Đối với yêu quái như chúng tôi, cứ mỗi 50 năm tu luyện sẽ là một “cửa ải”, và cũng là lúc kết thành một viên nội đan. Khi cơ duyên đến, tất cả đan khí trong cơ thể tụ lại là có thể hóa thành hình người. Bây giờ bị lấy đi 50 năm linh lực, quả thực là một chuyện cực kỳ nguy hiểm đối với tôi.
Nhưng tôi đã để lại lời nhắn rồi… tôi nhất định phải mang được chiếc bánh này về cho Lâm Sâm. Tôi là một yêu thỏ nên đã nói là sẽ làm được.
Tôi nhả ra một viên nội đan trắng muốt. Ngay lập tức tôi liền cảm thấy choáng váng, trời đất như quay cuồng.
“Cho anh đó!” Tôi vỗ thẳng viên đan vào người Tào Khoái. Ánh mắt anh ta như bốc lửa và gắt gao nhìn tôi không chớp. Hắn nghiến răng, nhấc bổng tôi lên rồi ném vào thùng giữ nhiệt trên xe.
“Bạch Hoa Hoa, cô giỏi lắm.”
Tôi ở trong thùng nhảy nhót lung tung. “Đừng có nhúc nhích." Hắn cau có: "Tôi tiện đường chở cô về luôn.”
“Nhớ mang cả bánh, với 26 cây nến nữa nhé.”
“Câm miệng! Nói thêm một câu nữa tôi thịt cô ngay.” Tên rùa xanh này, sống ở nhân gian mới có mấy năm mà đã nóng tính hẳn ra.
Chiếc xe điện lắc lư, mùi tiramisu thơm nức mũi vây lấy tôi. Cuối cùng, tôi cũng mệt đến mức thiếp đi.
Tôi bị một tiếng ồn ào đánh thức.
“Cho tôi ra ngoài, tôi phải đi tìm con thỏ của tôi! Cô ấy đơn thuần lắm, không hiểu được lòng người hiểm độc đâu. Bây giờ cô ấy đang rất nguy hiểm!”
Tôi ló cái đầu thỏ ra nhìn… là Lâm Sâm. Anh, người luôn giữ hình tượng gọn gàng chỉn chu, mà bây giờ tóc tai lại bù xù, hai mắt thì đỏ hoe, trên người còn đang mặc một bộ đồ ngủ lôi thôi, thậm chí đôi dép trên chân cũng không phải là cùng một đôi.
Con gà mái tinh kia đang đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Anh làm vậy là phạm luật rồi đó, có thể sẽ bị tạm giữ đấy. Chỉ là một con thỏ thôi mà, tôi tặng anh cả một ổ luôn, anh bình tĩnh lại đi.”
Lâm Sâm gạt tay cô ta ra: “Chỉ cần tìm được cô ấy, tôi không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.” Giọng anh ngay càng trở nên khàn đặc: “Cô ấy không chỉ là một con thỏ, cô ấy là… bạn đời của tôi.”
Nghe đến đây, mắt tôi bỗng trở nên đỏ hoe. Chỉ tiếc rằng thỏ thì không có nước mắt.
Tôi từ trong thùng giữ nhiệt nhảy bật ra và như một viên đạn nhỏ lao thẳng về phía anh.
17
Do không kiểm soát được lực đạo nên tôi đã húc anh ngã ngồi luôn ra đất. Ờm… Hơi xấu hổ một chút.
Tào Khoái đứng ngoài hàng rào sắt trừng mắt nhìn Lâm Sâm, rồi đưa chiếc bánh tiramisu cho nhân viên quản lý: “Trông kỹ cái con thỏ phiền phức đó giùm tôi, bảo nó bớt gây rắc rối cho người khác đi.”
Vừa về đến nhà, sau khi kiểm tra chắc chắn rằng tôi không bị thương, Lâm Sâm liền nổi trận lôi đình:
“Cô có biết ngoài kia nguy hiểm đến mức nào không? Không có chứng minh thư, không có giấy phép ra ngoài, cô là dân lậu đó, cô có biết không?! Cô nghĩ mình là yêu tinh thì giỏi lắm à?! Lỡ bị người ta bắt đi, rồi mổ bụng lôi ruột ra để nghiên cứu thì sao hả?!”
Tôi im lặng nghe anh mắng, rồi nhẹ nhàng níu lấy áo anh.
“Tôi xin lỗi… hôm nay là sinh nhật anh, anh đừng giận nữa. Tôi chỉ muốn anh… cũng giống như em trai anh… có thể có bánh sinh nhật, được thổi nến, và có người nói lời chúc mừng.”
Tôi kiễng chân lên, nở một nụ cười thật tươi, rồi đưa tay xoa đầu anh.
“Chúc mừng sinh nhật, Lâm Sâm.”
Vành mắt Lâm Sâm đỏ ửng, yết hầu của anh khẽ lăn một cái thật nặng nề. Qua một lúc lâu, anh mới vươn tay kéo tôi vào lòng, giọng nói phát ra có phần trầm thấp và nghèn nghẹn.
“Xin lỗi, tôi không nên nạt cô…chỉ là tôi…”
Tôi ngẩng đầu lên và liền nở một nụ cười rạng rỡ với anh: “Không sao đâu~ Hôm nay anh là nhân vật chính mà, tôi sẽ không chấp nhất với anh đâu!”
Nói xong, tôi liền lấy chiếc bánh sinh nhật ra.
Lục tung cả nhà lên, cuối cùng tôi cũng chỉ tìm được đúng một cây nến. Tên rùa xanh đó quả là chẳng đáng tin chút nào.
Tôi châm nến, rồi ấn Lâm Sâm ngồi xuống ghế: “Nhanh nào, mau thổi nến và ước đi.”
Tôi kéo rèm cửa lại rồi nhanh chóng tắt hết đèn đi. Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại ánh sáng leo lét từ một ngọn nến nhỏ. Ánh lửa vàng ấm áp nhuộm lên những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh. Anh cứ nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa một thứ cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Anh khẽ hỏi, giọng nói như thể tan vào trong không khí: “Dù tôi ước điều gì… cũng đều sẽ thành hiện thực sao?”
“Dĩ nhiên rồi!” Tôi gật đầu chắc nịch.
Trong ánh nến lay động, anh mỉm cười thật dịu dàng.
“Tôi không có điều ước xa xôi nào cả…” Anh nói: "…vì điều tôi muốn, đã ở ngay trước mắt rồi.”
18
Trúng tim đen rồi! Thì ra anh thật sự chỉ muốn có một chiếc bánh sinh nhật.
Lâm Sâm có vẻ rất vui, anh lấy ra một chai rượu vang đỏ rồi nói rằng muốn uống vài ly.
Thổi nến xong, anh kéo rèm ra nhưng vẫn không bật đèn. Ánh đèn từ những tòa nhà trong khu dân cư phản chiếu vào phòng khách tạo nên một không gian lờ mờ nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, thân quen và an toàn.
Lâm Sâm đã uống khá nhiều, và tôi cũng bị anh chuốc cho không ít. Uống đến mức đôi tai thỏ mềm mượt của tôi cũng không giấu được nữa mà lòi cả ra ngoài.