Báo Ân? Không, Là Yêu Đấy! - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mắt anh đã say mờ mịt. Anh véo nhẹ tai tôi một cái: “Cái tai thỏ đạo cụ này mua ở đâu vậy? Đáng yêu thật.”


Tôi lườm anh: “Đạo cụ cái đầu nhà anh! Đây là tai thật của tôi đó!” Nói rồi, tôi còn cố ý lắc qua lắc lại cho anh xem.


Anh nhìn chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên đưa tay kéo tôi lại. Tôi ngã phịch vào lòng anh. Trên người anh, vì men rượu mà thoang thoảng hương nho chín nồng nàn, khiến đầu óc tôi cũng lâng lâng theo. Đúng là một con thỏ say rượu.


Anh cúi xuống gần hơn, ghé sát vào tai tôi, hôn nhẹ lên chóp tai, giọng khàn khàn vương chút men say: “Nóng thật… đúng là tai thật rồi.”


Cả tai tôi đỏ bừng lên. Tôi đưa tay đẩy nhẹ vào ngực anh: “Anh làm gì vậy hả?”


Sau đó anh lại đưa tay khẽ ấn vào môi tôi: “Chẳng phải thỏ có ba cánh môi sao? Sao cô chỉ có hai?”


“Vì bây giờ tôi đang trong hình dạng con người mà! Lâm Sâm, anh say thật rồi đó!”


Anh phả một hơi thở ấm nóng vào tôi: “Cô ngửi xem, có mùi gì thế?”


“Mùi nho chứ gì nữa!”


“Vậy cô có thích ăn nho không?”


Trời ơi, anh chàng này đúng là say mềm rồi. Tôi đành gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Thích lắm.”


Lời vừa dứt, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn tôi. Vị rượu nồng nàn hòa cùng hơi thở của anh khiến đầu óc tôi quay cuồng và dần chìm đắm trong cơn say mềm mại. Tim tôi đập loạn lên và cũng không tài nào kiểm soát nổi. Anh ôm chặt lấy tôi, và còn thì thầm bên tai: “Thỏ con, cái đuôi của em… lộ ra hết rồi kìa.”


19


Nụ hôn đó vừa vụng về lại vừa mãnh liệt, vừa cẩn trọng lại vừa tràn đầy tình cảm. Chỉ mấy giây sau, tôi cũng bất giác vươn tay ôm lấy cổ anh và nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy.


Tôi ngẩng khuôn mặt ửng đỏ của mình lên, và dùng đôi mắt mơ màng hỏi: “Lâm Sâm, bây giờ anh đang định bắt em ‘báo ơn theo kiểu truyền thống’ sao?”


Anh vốn đang như một ngọn lửa rực cháy, nhưng khi nghe câu nói đó, ngọn lửa trong mắt anh dường như lụi tàn đi trong giây lát.


“Báo ơn xong… em sẽ rời đi, phải không?”


“Thông thường thì… đúng là vậy…” Nhưng mà… anh nấu ăn rất ngon, nhân gian cũng rất thú vị. Em có thể nán lại thêm một thời gian nữa. Dù sao thì, mấy chục năm ở nhân gian đối với em cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.


Lâm Sâm đột ngột đứng dậy, anh khẽ kéo lại vạt áo cho ngay ngắn: “Xin lỗi… anh hơi say rồi.”


Muốn bỏ chạy giữa chừng sao? Đâu có dễ vậy!


Tôi liền nắm lấy vạt áo anh rồi kéo mạnh một cái.


Ánh mắt tôi sáng rực lên và lập tức khóa chặt lấy anh.


“Lâm Sâm, đã lên thuyền thỏ của em mà không nộp ‘lương thực’ thì đừng hòng xuống!”


20


Tôi đưa tay nâng cằm anh lên và làm ra vẻ bá đạo: “Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của một yêu tinh ngàn năm như em biết giấu vào đâu nữa đây?”


Nói xong, tôi nhe răng, giơ vuốt rồi nhào tới.


Lâm Sâm lộ rõ vẻ ngập ngừng, nội tâm của anh đang không ngừng giằng xé, nhưng cuối cùng… anh vẫn bị vẻ quyến rũ của tôi đánh bại.


Lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đang được đeo vào tay mình. Mở mắt ra nhìn, tôi thấy Lâm Sâm đang cẩn thận đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng vàng trông có vẻ cũ kỹ.


“Đây là của bà nội để lại cho anh, bây giờ anh tặng nó cho em.”


“Thứ có ý nghĩa như vậy… em…”


Anh dịu dàng nói với giọng điệu ấm áp lạ thường: “Chỉ khi được đeo trên tay em thì nó mới thật sự có ý nghĩa.”


Giữa cơn mê man, tôi bỗng nghe Lâm Sâm hô to: “Bạch Hoa Hoa! Em… em nở hoa rồi!”


Tôi mở mắt ra thì liền thấy trên cánh tay mình, từng đóa, từng đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực đang lan ra.


21


Theo nhịp tim của tôi, sắc đỏ của chúng càng lúc càng trở nên rực rỡ… Tôi thật sự nở hoa rồi. Vậy thì… Lâm Sâm, anh chính là người trong lòng của em, phải không?


Lâm Sâm hôn tôi tha thiết, nụ hôn ấy tựa như một lời tuyên thệ: “Bạch Hoa Hoa, cả đời này anh sẽ bảo vệ em.”


Đồ ngốc. Em là yêu tinh mà, phải là em bảo vệ anh mới đúng chứ.


Đó là một đêm vừa đẹp đẽ lại vừa kiệt sức. Cuối cùng, tôi mệt đến mức biến về nguyên hình.


Tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi gấp gáp của Lâm Sâm. Anh hoảng loạn gọi tên tôi hết lần này đến lần khác. Nhìn bộ dạng căng thẳng của anh… tôi muốn trêu anh cười một chút, nhưng lại phát hiện ra cho dù có cố gắng thế nào thì tôi cũng không thể điều khiển được cơ thể mình.


Xong rồi. Tác dụng phụ của việc mất đi năm mươi năm linh lực đã bộc phát.


Tôi nghe thấy Lâm Sâm gọi 120 liên tục. Cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng họ lại nói không tiếp nhận bệnh nhân là thỏ, khiến anh tức đến mức đạp mạnh vào cửa mấy cái.


“Bạch Hoa Hoa, anh biết có một bác sĩ thú y cách đây mấy cây số, anh sẽ đưa em đến đó ngay.”


Anh cẩn thận quấn tôi trong chăn, ôm chặt vào lòng, rồi vội vàng thay giày chuẩn bị ra cửa. Anh định trèo tường sao? Nếu bị bắt thì sẽ phải đi tù đó!


Tôi quýnh hết cả lên.


Đúng lúc đó đột nhiên có tiếng gõ cửa. Anh mở cửa ra, và giọng nói của tên rùa đáng ghét kia vang lên: “Tôi đến tìm Bạch Hoa Hoa, cô ta chết chưa?”


Hắn liếc thấy tôi đang nằm bất động trong vòng tay Lâm Sâm thì im lặng vài giây, sau đó liền hừ lạnh một tiếng: “Xem ra… cũng sắp chết rồi. Vì anh mà cô ta đã đưa cho tôi năm mươi năm linh lực, vậy mà anh còn dám để cô ta ‘lấy thân báo đáp’ à?”


22


Lâm Sâm sững sờ: “Năm mươi năm linh lực?”


“Cô ta vẫn ngốc như xưa, vì báo ơn mà suýt chút nữa đã mất cả mạng." Giọng điệu của Tào Khoái tràn đầy lạnh lẽo: "Người và yêu vốn dĩ chẳng chung đường. Một đời của anh đối với cô ta cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, anh bám lấy cô ta thì có ý nghĩa gì chứ?”


Con rùa xanh này, mày không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại cho chị.


Lâm Sâm vội vàng nói: “Tôi biết. Nhưng anh có cách để cô ấy tỉnh lại, đúng không?”


Tào Khoái uể oải đáp: “Có đấy. Nhưng anh phải đổi bằng một phần tư nguyên khí của mình.”


Đừng có đồng ý!


Tào Khoái nở nụ cười đầy khoái chí: “Anh  sẽ bị ốm nặng một trận, rồi còn bị giảm thọ mười năm nữa đấy.”


Lâm Sâm không hề do dự một giây nào: “Không sao cả. Tôi chấp nhận, anh làm đi.”


Giọng Tào Khoái trở nên khó chịu thấy rõ: “Đừng có mà hối hận đấy.”


Lâm Sâm lại mỉm cười, đó là một nụ cười thanh thản: “Tuyệt đối không. Tôi rất vui vì có thể làm gì đó cho cô ấy.”


Tào Khoái không nói thêm gì nữa. Tôi cảm thấy một bàn tay lạnh băng đang đặt lên người mình, sau đó là một luồng khí ấm áp chảy khắp tứ chi. Tôi choàng tỉnh, lập tức mở to mắt, rồi liền nhe răng nhìn về phía Tào Khoái: “Không được hút của anh ấy! Năm mươi năm linh lực tôi sẽ tự mình bù lại cho cậu!”


Ánh sáng trong mắt Tào Khoái vụt tắt, đôi mắt hắn dần trở nên u tối. Hắn nhìn Lâm Sâm.


“Lâm Sâm, anh muốn đổi ý à?”


Lâm Sâm giữ đầu tôi lại rồi cương quyết lên tiếng: “Đừng làm loạn. Tôi đã nói là làm được.”


Anh tiến lên một bước, nét mặt trông vừa đau khổ vừa cam chịu, rồi chu môi ra.


“Anh hút đi.”


Tào Khoái lùi lại hai bước, gương mặt hắn lộ rõ vẻ đề phòng: “Anh… anh định làm gì vậy?”


Lâm Sâm đỏ mặt, trong giọng nói của anh nghe có chút xấu hổ: “Không phải anh nói phải môi kề môi thì mới hút được sao?”


Đồng tử của Tào Khoái lập tức co rút lại. Hắn siết chặt vai Lâm Sâm, nhưng ánh mắt lại gườm gườm nhìn tôi.


“Bạch Hoa Hoa, cô… thật biết cách lừa người ta đấy!”


Tay hắn siết càng lúc càng chặt khiến cả mặt Lâm Sâm dần trở nên trắng bệch, cả người loạng choạng sắp ngã. Tôi liền giơ móng thỏ ra cào mạnh vào tay hắn.


“Đủ rồi! Anh ấy sắp xỉu rồi đó!”


Tào Khoái lườm tôi một cái rồi mới buông tay ra. Lâm Sâm lập tức ôm chặt tôi vào lòng, một tay anh chống vào tường rồi không ngừng thở dốc.


“Không tiễn.”


Trước khi đi, Tào Khoái ném lại cho tôi một viên kẹo: “Cho các người đấy, ăn vào sẽ không chết được đâu.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo