Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
23
Lúc này tôi đang cực kỳ ghét hắn nên cũng chẳng thèm đáp lại một cách tử tế: “Không cần!”
Tào Khoái tiện tay ném viên kẹo xuống sàn nhà rồi bỏ đi. Tôi giơ nắm đấm thỏ ra đấm vào không khí mấy cái để xả giận.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Lâm Sâm đã không thể trụ nổi nữa, cả người anh trượt dần xuống theo bức tường. Tôi vội vàng dìu anh lên giường. Tay chân anh lạnh ngắt, tôi phải đắp cho anh đến tận ba lớp chăn. Môi anh tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
“Em muốn làm anh chết ngạt à?”
Tôi siết chặt nắm tay thỏ của mình: “Sao anh lại ngốc như vậy? Giảm thọ đâu phải là chuyện đùa!”
Lâm Sâm lại cười, nụ cười càng thêm dịu dàng, và giọng nói cũng mềm đi: “Anh lại… cứu em một lần nữa rồi, phải không?”
Tôi buồn bã gật đầu.
“Vậy thì em phải… ở lại để tiếp tục báo ơn chứ?”
Tôi lại gật đầu. Gương mặt anh lúc này mới giãn ra, sau đó anh mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Vậy thì tốt rồi… để anh ngủ một chút.”
Tuy biết rằng anh sẽ không chết được, nhưng cứ năm phút là tôi lại ghé sát vào ngực anh để nghe tiếng tim đập một lần. Đêm càng lúc càng sâu mà Lâm Sâm vẫn chưa tỉnh lại. Tôi đưa tay sờ trán anh… Trời đất ơi, anh sốt rồi!
Lúc này mà bị sốt thì… nguy hiểm lắm!
Tôi vội đắp khăn mát lên trán anh, cởi bớt cúc áo, rồi dùng khăn ướt lau người cho anh… Nhưng tất cả đều vô dụng. Người anh ngày càng nóng, chẳng khác nào một cái lò than đang cháy bừng bừng. Tủ thuốc trong nhà cũng không có lấy một viên thuốc hạ sốt.
Ngay khi tôi đang định gọi 120 thì tôi bỗng thấy viên kẹo mà Tào Khoái đã ném lại lúc rời đi đang phát ra ánh sáng mờ mờ trong phòng khách chưa bật đèn. Nghĩ lại câu hắn nói trước khi đi… chẳng lẽ đây là một viên linh châu đã được luyện hóa?
Linh lực của yêu tinh không thể trực tiếp dùng cho con người, chỉ khi được luyện hóa thành linh châu thông qua pháp thuật thì mới có thể sử dụng được. Tôi không biết làm, nhưng xem ra Tào Khoái lại biết.
Tôi lập tức nhặt viên kẹo lên, bóc vỏ ra, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa. Đúng là nó rồi!
Tôi mừng rỡ như điên, liền vội vàng nhét viên kẹo vào miệng Lâm Sâm. Khoảng nửa tiếng sau, thân nhiệt của anh bắt đầu hạ xuống, sắc mặt trắng bệch cũng dần có lại chút huyết sắc.
Sau một ngày trời loay hoay mệt mỏi, tôi cũng đã cạn kiệt tinh thần. Tôi rúc vào lòng anh, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này lại không hề yên ổn. Tôi mơ thấy cụ tổ bà đã mất của mình đang lấy tay chọc vào trán tôi và nghiêm giọng dặn dò: "Phải giữ vững bản tâm, nếu không con sẽ mãi mãi không thể trở về tộc được nữa."
24
Tôi bị dọa cho tỉnh giấc. Lâm Sâm vẫn đang ngủ say. Khi ngủ, trên người anh phảng phất một mùi rau củ tươi mát. Ánh sáng của buổi sớm mai chiếu nghiêng lên gương mặt anh. Sống mũi anh cao thẳng trông chẳng khác nào một củ cải trắng vừa đẹp vừa ngon. Môi anh có màu nhàn nhạt giống như một miếng cà rốt vừa được nhổ lên khỏi đất, rửa sạch rồi cắt lát.
Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng ấn lên môi anh. Không đúng! Không phải là cà rốt, mà là mềm mềm như thạch trái cây.
Ngay lúc đó, Lâm Sâm cũng đã mở mắt ra. Con ngươi anh đen nhánh, trong veo, giống như những quả nho rừng ngon nhất trên núi.
Tim tôi bỗng đập mạnh một cái. Tôi vội vàng rụt tay lại.
“Em… em đánh thức anh à?”
Anh nhìn tôi rồi mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như trăm hoa cùng nở, và giọng nói cũng dịu dàng tựa làn gió xuân.
“Không đâu. Anh đã chờ em rất lâu rồi.”
“Em đang muốn hút…” Tôi vội vàng xua tay lia lịa: “Không không không! Anh đang yếu như vậy, em nào có ác độc đến thế…” Bị Tào Khoái bóc trần rồi, tôi đâu còn mặt mũi nào mà dám làm trò đó nữa.
Nhưng tôi còn chưa nói hết câu thì Lâm Sâm đã bất ngờ nghiêng người rồi hôn lên môi tôi.
“Bây giờ anh thấy tràn đầy sức sống rồi, em có thể hút một chút.”
Tôi trợn to mắt, tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Đây là một cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Tôi hoảng loạn, lập tức lăn khỏi giường rồi chạy thẳng vào phòng tắm. Hôm qua bận rộn quá nên tôi còn chưa kịp tắm.
Sau khi tắm xong, lúc nhìn vào gương, tôi thấy mình lại nở hoa nữa rồi. Tôi vội kéo tay áo xuống che đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà bước ra khỏi phòng tắm.
Chúng tôi lại tiếp tục những ngày tháng sống chung, anh đi làm, còn tôi thì rong chơi. Thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi: Rốt cuộc là mình đang báo ơn, hay là anh đang báo ơn mình vậy?
Ngày hôm đó là thứ Sáu, là một ngày rất quan trọng. Bởi vì Lâm Sâm có một cuộc họp video với nhà đầu tư nước ngoài.
25
Có thể thấy anh rất xem trọng cuộc họp này. Ăn trưa xong là anh đã bắt đầu chuẩn bị. Vốn đã rất đẹp trai, giờ lại còn ăn mặc chỉnh tề… mấy anh “tiểu thịt tươi” trong iPad của tôi bỗng chốc trở nên vô vị.
Tầm chập tối, nhà đầu tư bên kia đã kết nối. Họ nói một tràng tiếng Anh mà tôi nghe như chim kêu vượn hú. Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng khi thấy Lâm Sâm nhíu mày, gượng cười, tôi biết chắc mọi chuyện không hề suôn sẻ.
Quả nhiên, một tiếng sau, anh tắt video, rồi thở dài một hơi thật sâu.
Tôi vừa định mở miệng an ủi thì điện thoại của anh lại reo lên. Là trợ lý gọi đến.
“Anh Lâm, chuyện gọi vốn…”
“Bên kia từ chối rồi.”
“Họ có nói lý do không anh?”
“Họ nói là tình hình dịch bệnh trong nước vẫn còn phức tạp, khó có thể dự đoán được tương lai sau khi niêm yết.”
Trợ lý ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi sau đó mới nói: “Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của em. Em biết nói lúc này không thích hợp, nhưng hôm nay đã là ngày 19 rồi, ngày mai là…”
Lâm Sâm ngắt lời: “Tôi biết. Đến kỳ phát lương rồi.”
“Trong tài khoản của công ty đã không còn tiền. Hay là… em nói với mọi người tháng này chỉ phát lương cơ bản thôi, các công ty khác cũng đang làm như vậy.”
Lâm Sâm lập tức phủ quyết: “Lương vẫn phát như thường. Họ đã luôn đồng hành cùng tôi, tôi không thể bỏ rơi họ được. Tôi sẽ chuyển tiền ngay cho cậu, cậu đi phát cho bọn họ giúp tôi.”
Ồ hô. Rất có phong thái của một vị bá tổng nha.
Đội của Lâm Sâm chuyên làm về các thiết bị giám sát sự sống thông minh dành cho người cao tuổi. Nói một cách chính xác, đó là một loại đồng hồ tích hợp định vị, gọi điện, đo các chỉ số sinh mệnh và giám sát môi trường sống, ví dụ như báo cháy, báo rò rỉ khí gas, v.v. Có lẽ, cái chết của bà nội đã để lại trong lòng anh một vết thương quá sâu sắc nên anh mới có ý tưởng này.
Sau khi Lâm Sâm cúp máy thì lập tức chuyển tiền. Tôi nhẹ nhàng ló đầu qua định xem số dư trong tài khoản của vị "bá tổng" này là bao nhiêu. Kết quả đã khiến tôi bị chói mắt.
26
3838?! Tôi dụi mắt lia lịa.
Lâm Sâm khẽ cười tự giễu: “Em không nhìn nhầm đâu. Bá tổng gì chứ, thật ra chỉ là một thằng nghèo kiết xác thôi.”
Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi: “Em đã ăn biết bao nhiêu đồ của anh trong mấy ngày nay…” Dưa hấu mười tệ một cân, tôi ăn hai quả mỗi ngày. Bít tết hơn hai trăm tệ một miếng, tôi ăn ba miếng mỗi bữa. Trời ơi. Tôi đúng là một "yêu tinh ăn hại" chính hiệu.
Lâm Sâm bật cười, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi: “Anh tình nguyện cho em ăn mà, nhìn em ăn là anh đã thấy vui rồi. Bạch Hoa Hoa, cho dù anh chỉ còn lại một đồng cuối cùng thì anh cũng sẽ dùng nó để mua kẹo mút cho em.”
Ngọt quá đi mất. Chỉ cần nghĩ đến cây kẹo mút đó thôi thì trong lòng tôi đã thấy ngọt lịm như đường rồi.