Báo Ân? Không, Là Yêu Đấy! - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Vậy em muốn vị dâu tây nhé.”


Lâm Sâm khựng lại một chút, trong mắt anh như hội tụ cả một bầu trời đầy sao.


“Được, vậy mua vị dâu tây.”


Nhưng nụ cười của anh đã nhanh chóng tắt ngấm vì điện thoại của ba anh lại gọi tới.


“Ba biết con lại gọi vốn thất bại rồi. Đừng cố gắng nữa. Đợi sau khi hết dịch thì hãy quay về quê đi. Bây giờ đến cả tiền lương con cũng không trả nổi rồi, đúng không?”


Lâm Sâm từ tốn híp mắt lại, và giọng điệu cũng lạnh đi: “Ba đã nói gì với bên kia rồi, phải không?”


“Nói hay không thì cũng vậy thôi, cố gắng cũng chỉ là vô ích.”


“Lâm Sâm, chuyện này con không làm được đâu, vậy nên con hãy từ bỏ đi.”


Lâm Sâm siết chặt tay, gân xanh trên trán anh cũng giật lên mạnh mẽ. Tôi ghé sát lại, dùng tay phải nắm lấy tay trái của anh, rồi ra hiệu bằng khẩu hình: "Cãi lại đi!"


Sợ gì chứ. Không có ba ruột thì đã có “ba” là tôi đây, có tôi chống lưng cho anh!


Anh hít sâu một hơi, rồi mang theo giọng điệu lạnh như băng lên tiếng: “Cho dù công ty có phá sản thì tôi cũng sẽ không bao giờ quay về. Lâm Cường, nếu ông muốn tôi hiếu thảo, vậy thì đáng lẽ ra lúc trước ông nên yêu thương tôi nhiều hơn một chút.”


Ba anh ở đầu dây bên kia hiển nhiên liền giận điên lên, nhưng Lâm Sâm không muốn nói thêm nữa, anh lập tức ngắt máy.


Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, ánh hoàng hôn rải đầy ban công. Lâm Sâm đứng trong vầng sáng vàng rực ấy, nhưng nửa khuôn mặt lại chìm trong bóng tối. Sau khi cãi lại ba mình, trông anh có vẻ nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không thể nào vui lên được.


Tôi khẽ cọ cọ vai anh. Hoàng hôn đẹp như thế này, người đã cứu mạng tôi đáng lẽ phải mỉm cười thật vui vẻ mới đúng.


Tôi hỏi: “Đừng buồn nữa. Người này không đầu tư thì mình đi tìm người khác, có sao đâu.”


Anh cười khổ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời xa xôi: “Đây là lần thứ tám anh bị từ chối rồi, các tổ chức mà anh có thể tìm anh đã tìm hết cả rồi…”


Mặt trời lặn hẳn, bầu trời đã tối sầm lại, và ánh sáng trong mắt anh cũng dần lịm tắt. Thành phố vẫn chưa lên đèn, đây chính là khoảnh khắc đen tối nhất trong ngày.


Tôi nghe thấy anh khẽ nói, giọng nói của anh như thể sắp tan vào màn đêm: “Vì dự án này, anh đã đem cả căn nhà tổ của bà nội đi thế chấp. Có lẽ… anh nên từ bỏ thật rồi.”


27


Tôi mở lòng bàn tay ra, vận dụng linh lực, tạo ra một đốm sáng nhỏ bé… và ánh sáng ấy đã thắp sáng lại đôi mắt của anh.


Trong làn ánh sáng yếu ớt đó, tôi nở một nụ cười thật rạng rỡ: “Anh có biết một yêu quái bình thường phải mất bao nhiêu năm mới có thể hóa thành hình người không?”


Anh lắc đầu.


“Là năm trăm năm, nhưng em thì lại mất đến một ngàn năm. Cứ mỗi 50 năm mới có một cơ hội, và em đã bị sét đánh tổng cộng 11 lần. Thậm chí có một lần em đã hôn mê suốt 100 năm… lũ thỏ trong tộc còn đào sẵn mộ cho em luôn rồi. Nhưng kết quả là em vẫn sống lại. Em đã phá vỡ kỷ lục thành tinh của loài thỏ đấy!”


Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói xem, em có phải là rất ngốc không?”


Anh đưa tay dịu dàng xoa đầu tôi: “Ừ, cũng khá ngốc. Nhưng em cũng rất tuyệt vời… thất bại nhiều như thế mà em vẫn có thể kiên trì được.”


Linh lực của tôi cạn kiệt, đốm sáng trong lòng bàn tay cũng lịm tắt. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, tòa nhà đối diện bỗng bật đèn lên. Rất nhanh sau đó, các ngôi nhà xung quanh cũng lần lượt sáng đèn. Cho dù chúng tôi vẫn còn đang đứng trong bóng tối thì xung quanh đã tràn ngập ánh sáng.


Tôi chỉ tay về phía đối diện: “Anh thấy không, khi mọi thứ chìm trong bóng tối, chúng ta luôn nghĩ rằng ánh sáng sẽ không bao giờ đến nữa. Nhưng chỉ cần kiên trì thêm một chút thôi… là sẽ thành công. Dù sao cũng đã thất bại 8 lần rồi, sợ gì thêm lần thứ 9, thứ 10 nữa chứ?”


Tôi vỗ ngực cam đoan: “Nếu thật sự không có ai chịu đầu tư cho anh thì vẫn còn có em đây. Em rất giàu đấy nhé!”


Lâm Sâm bật cười. Nụ cười ấy tựa như một cánh đồng hoa dại đang bung nở trong khu rừng vào mùa xuân.


“Em nói đúng, anh phải thử lại một lần nữa.”


“Anh không tin là em giàu thật hả?”


“Anh tin chứ, chẳng phải em đã cất giấu rất nhiều củ cà rốt trong hang của mình sao?”


Tôi, bản thỏ tiên này, giận dỗi rồi!


“Em thật sự rất giàu đó! Dù sao em cũng đã sống được một ngàn năm rồi mà!”


Lâm Sâm càng cười dịu dàng hơn, và ánh mắt anh cũng trở nên thoải mái hẳn ra. Anh khẽ nhéo nhẹ má tôi: “Biết rồi, biết rồi… Nếu một ngày nào đó anh thật sự không thể gắng gượng được nữa thì đành phải nhờ tiểu thỏ tinh là em đây nuôi anh vậy.”


Tôi đâu phải là tiểu thỏ tinh! Tôi là thỏ yêu ngàn năm cơ mà.


Nhờ có tôi, Lâm Sâm lại một lần nữa tràn đầy sức sống.


Lúc này, anh không còn chăm chăm vào các quỹ đầu tư lớn nữa, mà bắt đầu hạ mình gọi điện cho tất cả những người giàu có mà anh quen biết. Anh nói năng nhã nhặn, thái độ thành khẩn… nhưng kết quả vẫn là bị từ chối hết lần này đến lần khác. Trong tình hình hiện tại, ai cũng muốn giữ chặt ví tiền của mình.


Thế nhưng Lâm Sâm vẫn không hề nản lòng. Anh nói rằng đức tính này là học được từ tôi… muốn thành công thì phải mặt dày một chút. Ủa? Đây chắc chắn là đang khen mình đấy à?


Và cũng đúng vào tối hôm đó, mọi chuyện đã bất ngờ xoay chuyển.


28


Khi ấy, khu dân cư của chúng tôi đã 20 ngày liên tiếp không có ca dương tính nào nên cư dân được phép ra ngoài 4 tiếng mỗi ngày bằng thẻ kiểm soát. Tôi vui đến phát cuồng, vì tôi đã bị nhốt quá lâu rồi!


Sau khi ăn tối xong, Lâm Sâm liền dẫn tôi ra ngoài đi dạo. Khắp nơi đều tiêu điều vắng vẻ, các cửa hàng trên phố vẫn đóng cửa im lìm. Chúng tôi cứ men theo con đường đi mãi, đi mãi, cho đến khi đến một cây cầu nhỏ. Ánh hoàng hôn dần tắt, và bóng tối bắt đầu phủ xuống.


Đúng lúc đó, điện thoại của anh đột nhiên vang lên. Người gọi đến là con trai của một người bạn thân của bà nội anh. Lâm Sâm vẫn thường gọi ông ấy là chú Trương. Chú Trương từng một mình ra nước ngoài lập nghiệp, sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên thì đã về nước mở một xưởng sản xuất. Công việc làm ăn ngày càng phát đạt, và bây giờ chú ấy đã là một đại gia có tiếng.


Chú ấy nói rằng muốn đầu tư vào dự án của Lâm Sâm.


Lâm Sâm vô cùng ngạc nhiên: “Chú Trương, chú hiểu rõ về dự án này sao ạ?”


Chú Trương ở đầu dây bên kia bật cười: “Tiểu Lâm à, chú rất xem trọng dự án này của cháu. Hơn nữa, chú vẫn còn nợ ân tình của bà cháu. Năm đó khi chú ở nước ngoài, mẹ chú đổ bệnh nặng, chính là dì Tú đã một tay vất vả chăm sóc. Đợi đến khi chú kiếm được tiền thì dì ấy lại…” Chú Trương thở dài một hơi. “Cháu lớn lên bên cạnh dì Tú, chú tin rằng người do dì ấy dạy dỗ sẽ không thể nào tệ được. Cháu với chú mà còn khách sáo gì chứ, nếu cháu nói với chú sớm hơn thì đâu đến mức phải đi va vấp khắp nơi như vậy.”


Lâm Sâm nhẹ giọng đáp lại: “Chú Trương, bà cháu giúp người là vì tấm lòng lương thiện. Nếu bây giờ cháu lợi dụng ân tình đó để đòi báo đáp thì chẳng phải là đã phụ lại công ơn dạy dỗ của bà hay sao?”


Chú Trương im lặng vài giây, rồi giọng nói bất giác trở nên mạnh mẽ hơn: “Tốt, là một đứa trẻ ngoan! Cháu cứ yên tâm mà làm tới đi, chú sẽ ủng hộ cháu hết mình. À đúng rồi, con gái chú ở khu gần đây cũng vừa được gỡ phong tỏa, hai đứa cứ liên hệ cụ thể với nhau nhé.”


Cuối cùng, vấn đề tài chính đã khiến Lâm Sâm khổ sở bấy lâu nay cũng đã được giải quyết. Tôi mừng cho anh biết bao.


Thế nhưng, rất nhanh sau đó, tôi lại không thể nào cười nổi nữa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo