Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Người ta nói “Bần tiện chẳng lay chuyển, uy quyền chẳng cúi đầu”.


Tôi vẫn nhặt lên chút khí khái còn sót lại kia, ngồi thẳng người.


Lại theo bản năng run lên khi anh ấy mở miệng nói chuyện với tôi.


Điều đó khiến anh bật cười.


“Sao vậy? Tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu, đừng như vậy, được không?”


Ngón tay thon dài của anh ấy gõ nhẹ lên bàn trước mặt tôi.


“Cho tôi mượn sách Văn xem chút đi, tôi quên mang rồi.”


“...”


Tôi chỉ đành dời quyển sách văn đang bị đè dưới cánh tay cho anh.


Tuy rằng học hành không ra gì, nhưng dụng cụ học tập tôi đều giữ gìn rất tốt.


Sách Văn cũng được bọc cẩn thận, nói thật, sách của tôi trước đây không cho con trai trong lớp đụng vào đâu.


Huống chi là sách mới.


Nhưng bàn tay anh ấy xương khớp rõ ràng, lướt qua mép sách, không hiểu sao tôi lại cảm thấy đẹp mắt.


Chống cằm, đôi mắt đào hoa cười lên dù không có gió xuân cũng đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.


“Đẹp quá đi.”


Rõ ràng là đang nói sách mà.


Nhưng người này làm gì cứ phải nhìn chằm chằm tôi vậy?!


Ánh mắt của người bên cạnh quá nóng bỏng, tôi chỉ đành quay đầu đi.


May mà không lâu sau, cô giáo dạy Văn đã đến.


Cô giáo dạy Văn kiêm chủ nhiệm lớp, tiết đầu tiên vừa hay lại là tiết của cô, cô đứng trên bục giảng nhìn quanh, hắng giọng.


“Học kỳ mới có không ít gương mặt mới, tôi thấy các em ngồi lung tung cả lên.”


“Chỗ ngồi tôi chắc chắn phải điều chỉnh lại, mấy ngày nữa sẽ phát bảng chỗ ngồi mới.”


“Các em đến lớp mới, tôi biết nhiều người không hài lòng với kết quả hiện tại. Nhưng tôi chưa bao giờ tin rằng chỉ vì một lần đội sổ là sẽ mãi đội sổ…”


Vẫn là bát canh gà đặc biệt khích lệ lòng người như mọi khi.


Đây truyền thống lâu đời của chủ nhiệm lớp mười sáu rồi.


Nửa đầu tiết rót canh gà, nửa sau tiết giảng bài mới.


Tôi nheo mắt lại, phát hiện ra một vấn đề khá chí mạng.


Thị lực của tôi không tốt lắm, còn ngồi ở hàng cuối cùng.


Phải cố gắng lắm, tôi mới có thể lờ mờ nhìn rõ mấy chữ trên bảng đen, cuối cùng tôi từ bỏ, cố gắng liếc sang người bên cạnh.


Thật ra, Đường Dục Dương tuy rằng học giỏi, nhưng luôn cho người ta một cảm giác vừa lười biếng vừa thờ ơ.


Cho nên tôi theo bản năng cảm thấy, người này sẽ không ghi chép gì.


Không ngờ, chữ của anh ấy không chỉ ngay ngắn đẹp mắt, nội dung lại cũng mạch lạc rõ ràng.


Anh ấy thấy tôi nhìn về phía mình, liền đẩy vở về phía tôi một chút.


Tôi theo đó mà chép:


Ý nghĩa tiêu đề: Ý nghĩa bề mặt... Ý nghĩa sâu xa...


Hình tượng nhân vật: Tất cả các mối quan hệ nhân vật trong tiểu thuyết đều lấy... làm mối liên kết


Kết cấu tình tiết: Sự phát sinh, phát triển của toàn bộ câu chuyện... Ngô Ưu Ưu.


???


Sao người này đang chép bài mà lại viết tên tôi vào vậy?


Chữ của anh thuộc kiểu viết nối liền, nhưng lại không quá nhanh, có phong cách riêng, viết tên tôi không biết đẹp hơn tôi tự viết bao nhiêu lần.


Tôi nghe thấy người bên cạnh khẽ cười một tiếng.


Lại thêm bốn chữ.


“Cậu thật đáng yêu.”


“...”


10


Ngày đầu tiên của học kỳ mới, không biết tại sao lại trôi qua một cách mơ mơ màng màng như vậy.


Người bên cạnh vẫn sẽ cho tôi xem vở ghi chép của mình, nhưng không còn hành động vượt quá giới hạn nào nữa.


Người này… quan hệ xã giao tốt đến kỳ lạ.


Vừa tan học đã có không ít người nói chuyện với anh ấy, ra ngoài mua đồ cũng hầu như là đi thành từng nhóm hai ba người.


Tiết cuối cùng là tiết tự học, lớp mười sáu không có thầy cô quản lý nhất định sẽ vô cùng ồn ào náo nhiệt.


Tôi vốn dĩ đang nằm bò ra bàn ngủ, anh ấy đột nhiên gõ lên mặt bàn của tôi.


Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.


“Có phải cậu luôn không nhìn rõ chữ trên bảng đen không?”


Tôi gật đầu.


“Cậu dùng tay tạo thành một cái lỗ nhỏ như thế này…”


Anh ấy một tay chống cằm, tay còn lại làm mẫu cho tôi.


“Nhìn qua lỗ nhỏ là có thể thấy rõ rồi.”


Tay anh đưa ra ngay trước mặt tôi, hơn nữa tôi cũng vừa mới tỉnh, ma xui quỷ khiến lại nhìn về phía tay anh.


Hình như thật sự, chữ trên bảng đen đã rõ hơn một chút.


Nhưng anh không để tôi nhìn lâu, tôi đã nghe thấy anh cười.


Hơn nữa còn tiện tay xoa đầu tôi.


“Làm gì vậy?”


“Không có gì, lông mi của cậu dài quá…”


Giọng nói của anh như không giấu được ý cười, rõ ràng là đang trêu chọc.


“Làm tay tôi hơi ngứa.”


“...”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo