Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11


Tôi và cậu bạn cùng bàn đại thiên tài này, tổng cộng cũng chỉ ngồi cùng được mấy ngày.


Vì cô giáo mới sắp xếp lại chỗ ngồi, tôi được chuyển lên phía trước.


Cô chủ nhiệm vậy mà lại xếp chỗ theo chiều cao.


Kết quả là tôi và Đường Dục Dương bị kéo giãn khoảng cách khá xa.


Hơn nữa cô chủ nhiệm kiên quyết phản đối chuyện nam nữ ngồi cùng bàn, với mấy biểu hiện của yêu sớm thì đúng là ghét cay ghét đắng.


Làm cho mấy đôi có dấu hiệu nảy mầm tình cảm trong lớp phải chuyển sang chiến đấu ngầm.


Tiết thể dục ở trường tôi cũng chia nam nữ ra riêng biệt.


Mà với thầy thể dục đã quá chán đời thì tiết này cũng chỉ còn lại mấy thao tác: tập hợp, nghiêm, giải tán.


Học sinh thì khỏi phải nói, vui mừng khôn xiết.


Một tiết thể dục 45 phút, có đến 30 phút là hoạt động tự do. Tôi định len lén đi mua cây kem ăn.


Bên cạnh căn tin chính là phòng thiết bị thể dục, đi sâu vào trong nữa là một bãi đất trống.


Hẻo lánh, mà lại luôn mang đến cho người ta cảm giác “sắp có chuyện không hay xảy ra”.


Tôi tăng tốc bước chân, nhưng tai vẫn không bỏ lỡ được âm thanh đánh nhau phát ra từ đó.


Chủ yếu là… đánh nhau thì đánh nhau đi.


Tôi còn nghe thấy giọng nói quen thuộc.


Cái chất giọng vừa trong trẻo lạnh lùng, vừa lười biếng của Đường Dục Dương.


Không nhớ cũng khó.


Tôi không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhìn vào bên trong, vừa nhìn, suýt chút nữa thì hét lên.


Đường Dục Dương đang ngồi trên bậc thang bên cạnh, chống cằm, ánh mắt dừng trên bãi đất phía trước.


Còn trên bãi đất đó, Lâm Thiên Bá đang đánh nhau với một người tôi không quen.


Phải nói là… người kia đơn phương ăn đòn của Lâm Thiên Bá.


Cái người mấy hôm trước còn ngồi cạnh tôi, nghiêm túc ghi chép bài, lúc này lại đang nhàm chán nhìn cảnh bạo lực, còn lười biếng giục giã tên bá vương đánh mạnh tay hơn:


“Xì, chỉ có chút khí phách này thôi sao?”


Đánh đến khi người kia nửa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Đường Dục Dương mới lười nhác đứng dậy, chìa tay ra trước mặt hắn ta:


“Đưa điện thoại đây!”


Người kia vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra.


Đường Dục Dương rũ mắt lướt vài cái, sau đó càng lướt càng bực bội, cuối cùng trong tiếng kêu gào của người kia, anh đập vỡ điện thoại.


Người kia lại bị Đường Dục Dương túm tóc, kéo dậy đá cho mấy phát.


“Lần sau mà còn dám chụp cái loại ảnh đó nữa, thì không chỉ mất một cái điện thoại đâu, hiểu chưa?”


Người kia vừa khóc vừa gật đầu lia lịa.


Cảnh tượng có chút không hay, tôi định chuồn đây.


Kết quả vừa quay người lại liền đá phải lon nước ngọt dưới chân.


12


Đường Dục Dương trừng mắt nhìn tôi như hung thần ác sát.


Còn đâu dáng vẻ tươi cười dịu dàng của mấy ngày trước nữa.


“Anh Đường, xử luôn không?”


Lâm Thiên Bá bên cạnh còn tiện tay làm động tác cắt cổ.


Thế là bị anh thuận chân đá cho một cái.


“Xử cái đầu cậu ý!”


Tôi bị anh túm lấy cổ tay, kéo về phía phòng dụng cụ thể dục.


Trên đường đi, tôi nghĩ đủ mọi loại tình huống, đến cả nửa đời sau sống trong bóng tối như thế nào cũng đã lên kế hoạch xong.


Cuối cùng, tôi bị anh đẩy vào phòng dụng cụ, lực dùng hơi mạnh khiến tôi có chút lảo đảo.


Nhưng sau đó được anh đỡ lấy eo nên không đến nỗi bị ngã.


Anh ấy thậm chí còn rất cẩn thận, dùng khung đựng bóng rổ chặn cửa phòng dụng cụ lại.


Trong phòng dụng cụ chỉ còn tôi và anh, một góc cửa sổ có ánh sáng lấp lánh lay động.


Anh rũ mắt, ép tôi vào tường, mím môi, vẻ mặt nhàn nhạt.


“Đường… Đường Dục Dương…”


Tôi vừa rụt rè gọi tên anh thì anh đã không nhịn được mà…


…Cười.


Hơn nữa anh còn vùi đầu vào hõm vai tôi cười, mái tóc vừa đen vừa mềm làm tôi rất ngứa.


“Đường Dục Dương!”


Anh ấy cười đủ rồi, mới ngước mắt nhìn tôi.


“Hử?”


Anh hơi nghiêng đầu, ánh sáng vụn vỡ trong mắt như muốn tràn ra.


“Sao? Thích tôi hung dữ với cậu hơn à?”


“...”


Cái người này, có phải lúc nào cũng làm ra được dáng vẻ không đứng đắn này không?


“Các cậu... đánh nhau à?”


Tôi kéo kéo tay áo anh, Phụ Trung được xem là một trường khá tốt, không mấy khi nghe đến chuyện đánh nhau, tôi thật sự rất tò mò.


Anh dùng lưỡi đẩy đẩy má, khẽ nheo mắt.


“Không thấy người kia đơn phương bị đánh à?”


“...”


“Sao các cậu lại đánh cậu ta? Còn đập điện thoại của cậu ta nữa…”


“Do cậu ta táy máy thôi.”


“Hả?”


“Cậu ta chụp trộm cậu.”


“...”


Không ngờ chuyện này còn có thể liên quan đến tôi.


Vốn dĩ tôi thấy bị chụp trộm cũng không có gì to tát, nhưng nhỡ đâu đám Đường Dục Dương bị tố cáo, bị xử phạt luôn thì sao.


Cho đến khi người trước mặt phun ra hai chữ còn lại.


“... Váy.”


Cậu ta chụp trộm váy cậu.


“...”


“Các cậu đánh hay lắm, Đường Dục Dương à.”


Người trước mặt tôi mỉm cười, nụ cười như ánh nắng đầu hạ vậy.


Nhưng mà… chờ đã.


Vừa nãy trước khi Đường Dục Dương đập điện thoại cậu ta, có phải cũng đã lướt qua album ảnh một lượt rồi không?


Vậy chẳng phải anh ấy cũng... thấy… rồi sao?


Tôi nhìn anh, cả vành tai cũng bắt đầu nóng lên.


Anh ấy lại cứ cười với tôi, thờ ơ mà nói.


“Hử? Yên tâm đi.”


“Vừa nãy tôi chỉ giúp cậu xóa đi thôi, không nhìn kỹ đâu.”


“...”


Tôi có thể tin lời người trước mặt nói không.


Nếu anh ấy là hồ ly thì chắc hẳn cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo