Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13.


Qua cuối hè, các lớp trong trường đều bắt đầu chậm rãi chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trường.


Trường chúng tôi ngoài Tết dương lịch ra, thì hoạt động văn nghệ duy nhất còn lại chính là lễ kỷ niệm trường.


Hơn nữa, lớp 12 còn không được tham gia, nói cách khác, lớp 11 là cơ hội cuối cùng của chúng tôi để tham gia loại hoạt động này.


Không ít bạn học trong lớp hăm hở muốn thử, lớp chúng tôi tuy học không giỏi lắm, nhưng người tài ba dị sĩ thì nhiều vô kể.


Nào là nhảy hiphop, tấu hài, cắt bài hoa, trượt ván, biểu diễn yoyo.


Cuối cùng lớp tôi chốt được hai tiết mục.


Một là vở kịch cần gần nửa lớp phải tham gia.


Hai là piano và múa đơn.


Người chơi piano là Đường Dục Dương.


Cái này thì tôi không ngạc nhiên lắm.


Hồi lớp 10 năm ngoái, anh ấy đã chơi piano trong lễ kỷ niệm trường rồi, biểu diễn xong thì độ nổi tiếng trực tiếp tăng lên mấy bậc.


Thậm chí còn nổi ra cả ngoài trường nữa.


Còn về múa đơn.


Lớp chúng tôi có khá nhiều mỹ nữ, người biết nhảy cũng không ít, cô giáo nói cứ theo số phiếu mà quyết định.


Tôi vốn dĩ chỉ ở dưới xem cho vui thôi, bỏ phiếu cũng viết đại tên ủy viên văn nghệ.


Thật ra ai cũng biết, ủy viên văn nghệ không chỉ có dáng người đẹp mà còn học múa chuyên nghiệp, bầu cho cô ấy chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.


Kết quả số phiếu vừa công bố, tôi lại cao hơn ủy viên văn nghệ một phiếu.


Lúc này, cô giáo im lặng, tôi cũng im lặng.


Đùa gì vậy, nhảy múa á?


Tôi cũng chỉ mới học mấy bài múa vỡ lòng từ mẫu giáo...


... Rốt cuộc là ai hại tôi thế này?


“Được rồi, vì kết quả bỏ phiếu là như vậy, nên chúng ta cứ quyết định thế nhé. Mấy ngày nữa bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà tâm trí của các em không được bay xa đâu đấy…”


Chủ nhiệm lớp cảnh tỉnh chúng tôi xong thì tan học.


Nhưng cô vừa đi thì lớp đã nổ tung rồi.


Bởi vì ủy viên văn nghệ… gục xuống bàn khóc.


Một đám nữ sinh vây quanh an ủi cô ấy, mỗi người hỏi một câu, âm lượng không hề nhỏ.


Thật ra tôi và đám người của ủy viên văn nghệ không thân thiết lắm, hơn nữa tôi căn bản không biết nhảy múa, vốn dĩ cũng không muốn tham gia tiết mục này.


Nhưng bây giờ, tất cả mũi nhọn hình như đều chỉ về phía tôi rồi.


“Gì chứ, Ngô Ưu Ưu, cậu ta cũng chỉ xinh đẹp hơn một chút…”


“Đám con trai kia đều bầu cho cậu ta.”


“Cậu nói xem, có khi nào cậu ta lén nói với đám con trai kia là muốn xin phiếu không?”


“Tôi cảm thấy rất có khả năng đấy, nếu không ai mà bầu cho cậu ta chứ.”


“Thật không thể chịu nổi, cậu ta chẳng qua là mặt mũi xinh xắn hơn một chút, thật sự cho rằng mình có thể làm ra trò trống gì à…”


“Cậu không thấy vẻ mặt vừa nãy của cô chủ nhiệm à, rõ ràng là không muốn để cậu ta lên…”


“...”


Tôi ngồi ở chỗ của mình, dùng bút máy tùy tiện vẽ bậy lên nháp.


Thật ra tôi đều nghe thấy hết, hơn nữa bọn họ căn bản không hề muốn giấu tôi.


Bọn họ có lẽ đều đang chờ tôi tự mình chạy vào văn phòng, nói với cô chủ nhiệm nhường lại vị trí nhảy múa này đấy nhỉ.


Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.


Nhưng lần này, tôi lại không muốn.


Bọn họ càng nói như vậy, tôi lại càng muốn chết dí ở cái vị trí này không đi đấy.



Thời gian luyện tập tiết mục được ấn định vào mỗi cuối tuần.


Nhà của Đường Dục Dương có piano, cho nên giai đoạn đầu anh ấy không cần luyện tập cùng chúng tôi.


Cô chủ nhiệm vốn dĩ tốt nghiệp Sư phạm, nhờ quan hệ tìm cho chúng tôi một giáo viên dạy múa của trường Sư phạm.


Vì sao lại nói là “chúng tôi” nhỉ?


Bởi vì ủy viên văn nghệ cũng tham gia luyện tập.


Tuy là múa đơn, mà người được bầu chọn là tôi, nhưng cô ấy lại muốn chen vào, cô chủ nhiệm cũng không muốn từ chối.


Thật ra tôi hiểu, nếu cô ấy cứ múa như vậy, có lẽ sẽ từ từ thay thế vị trí của tôi thôi.


Cho nên trong lần học múa này, tôi học rất nghiêm túc.


Hơn nữa hình như tôi cũng có chút năng khiếu về múa, đến cả ủy viên văn nghệ bên cạnh cũng không được khen mà.


Tôi lại là người đầu tiên được giáo viên khen có tiến bộ nhiều.


Dù sao bây giờ vẫn là mùa hè, chỉ mới múa có hai ba tiếng đồng hồ thôi mà rên trán đã lấm tấm mồ hôi rồi.


Buổi chiều giáo viên dạy múa có tiết, vậy nên cô ấy rời đi trước.


Tôi và ủy viên văn nghệ trước mặt thật sự không có gì để nói, nhưng điểm mấu chốt là ánh mắt cô ấy nhìn tôi cứ như nhìn kẻ thù vậy.


Tôi không muốn tự rước lấy phiền phức, định đi căng tin mua chút đồ ăn.


Tôi xách theo chai nước lạnh, ngậm que kem trong miệng về lớp, phát hiện cửa đang mở.


Trong cửa có một bóng dáng quen thuộc.


Là Đường Dục Dương.


Anh dựa vào khung cửa, quay lưng về phía tôi, xem người trong phòng nhảy múa.


Thật ra, tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng ủy viên văn nghệ không hổ là người có nền tảng múa.


Chỉ một buổi sáng, cô ấy đã học được kha khá, hơn nữa múa còn uyển chuyển hơn tôi nhiều.


Buổi trưa mùa hè, bóng cây lốm đốm rơi vào lớp học trống trải.


Cô gái xách váy lên múa, mũi chân chấm vào giữa ánh sáng và bóng tối chập chờn.


Chàng trai lười biếng dựa vào cửa, ngắm cô ấy múa.


Đường Dục Dương chơi piano thật ra cũng rất hay đấy chứ.


Người xứng với anh ấy, e là chỉ có người múa thật đẹp thôi nhỉ.


Đột nhiên, trong đầu tôi không thể kiềm chế mà hiện lên một hình ảnh.


Trên sân khấu hội trường, ngón tay Đường Dục Dương lướt trên phím đàn.


Bóng dáng cô gái trước mặt anh linh động nhẹ nhàng lướt đi.


Bóng dáng đó không phải tôi, là ủy viên văn nghệ.


Anh và cô ấy thật sự quá xứng đôi.


Tôi nắm chặt túi ni lông trong tay, không chào hỏi người đang dựa vào khung cửa kia mà quay người rời đi.


 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo