Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thật ra tôi không hề nghĩ đến việc từ bỏ.


Tôi vẫn luôn lén lút luyện tập đoạn múa đó, Đường Dục Dương còn dẫn tôi đến hội trường của trường, mượn cái piano ở đó.


Piano của trường thật ra là do cựu học sinh quyên tặng, dùng lâu rồi, âm thanh có chút không chuẩn.


Nhưng không cản được tiếng đàn du dương của Đường Dục Dương.


Âm thanh tuôn ra từ đầu ngón tay anh, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy dịu dàng đến vậy. Rõ ràng anh vốn là kiểu người lạnh lùng, nhưng âm nhạc của anh ấy lại không như thế.


Âm nhạc có ảnh hưởng đến linh hồn con người không? Tại sao khi nghe anh đàn, tôi lại cảm thấy tự do phóng khoáng đến vậy.


Đường Dục Dương đàn, tôi từ từ múa theo giai điệu của anh.


Lúc đầu phối hợp không được ăn ý lắm.


Sau đó, cũng có thể coi là hoàn toàn ăn ý.


Tôi múa còn lóng ngóng, nhưng mỗi lần như vậy, vẫn rơi vào ánh mắt mang chút ý cười của anh.


“Có phải mình múa không được tốt lắm không?”


Tôi và anh cùng ngồi nghỉ ngơi trên ghế piano.


Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa nghiêm túc.


“Rất tốt mà.”


“Tôi rất thích.”


……


Cuối cùng, tôi vẫn bị gọi đến văn phòng của cô chủ nhiệm.


Cô chủ nhiệm bình thường hay mặt nặng mày nhẹ với tôi, hôm nay lại dịu dàng hiếm thấy, nói năng cũng nhẹ hơn hẳn.


“Ưu Ưu, em múa đến đâu rồi?”


Tôi bảo mỗi ngày em đều luyện, luyện khá nhiều rồi ạ.


“Thật ra cô cũng đã bàn bạc với giáo viên dạy múa rồi. Mấy thầy cô đều cảm thấy, ủy viên văn nghệ biểu diễn thì sẽ có hiệu quả sân khấu tốt hơn chút.”


“Hơn nữa, em cũng biết đấy, nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh bây giờ là gì, là học tập. Cô không muốn em vì luyện múa mà làm chậm trễ việc học.”


“Sau này, những cơ hội như vậy còn rất nhiều, ủy viên văn nghệ đã chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm của trường khá lâu rồi, bạn ấy cũng đã đóng góp rất nhiều cho lớp.”


“Lần này, cứ để cơ hội này cho bạn ấy, được không?”


“...”


Kết quả là như vậy, thật ra tôi cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.


Lúc tôi bước ra khỏi văn phòng, vừa hay gặp Đường Dục Dương đến hỏi bài.


Gần đây anh đang chuẩn bị cho cuộc thi vật lý, vậy nên rất thường xuyên chạy đến văn phòng.


Nhìn thấy tôi, anh tiện đường cùng tôi về lớp.


“Tôi vừa liếc qua bài tập thi của thầy Lý, lần này cậu qua rồi đấy.”


“Giỏi lắm, nhóc con.”


Anh đưa tay muốn xoa đầu tôi, nhưng lại bị tôi né tránh.


Bỗng nhiên tôi chẳng còn tâm trạng gì cả.


Nghĩ đến việc cuối cùng vẫn là ủy viên văn nghệ đứng cùng sân khấu với Đường Dục Dương, tôi liền thấy bực bội.


Về đến lớp, tôi nằm sập xuống bàn.


Có người cố ý đứng bên cạnh nói chuyện, vừa nghe giọng đã biết là bạn của ủy viên văn nghệ.


“Ê, bị thay rồi, đoán chừng có người nào đó không vui ha.”


“Cậu ta thì không vui cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu ta không biết bản thân căn bản không có năng lực này sao?”


“Chắc cậu ta sẽ không còn mong muốn được cùng Đường Dục Dương biểu diễn trên sân khấu nữa chứ?”


“Nói không chừng người ta đã lén luyện tập từ rất lâu rồi…”


“Cười chết mất, giống như hề vậy…”


Tôi ngẩng đầu, đá một cái vào chỗ ngồi, trừng mắt nhìn bọn họ.


Âm thanh không nhỏ, không chỉ bọn họ im lặng, ngay cả giờ ra chơi vốn náo nhiệt cũng có một khoảnh khắc yên tĩnh lại.


Tôi tiếp tục nằm sấp trên bàn.


Buổi chiều trôi qua không được tốt cho lắm, rõ ràng vật lý có tiến bộ còn được thầy khen, nhưng tôi lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.


Mãi đến khi tan học, tôi chậm chạp thu dọn cặp sách.


Thầy đã đi rồi, lớp trưởng đang chép bài tập thầy giao hôm nay lên bảng đen.


Có người chen lên trước chép bài, người khác truyền vở chép chồng. Người trực nhật vừa quét vừa nhắc mọi người nhấc chân.


Lớp học ồn ào, còn tôi lại bị sự thất vọng không rõ nguyên nhân làm cho phiền não.


Mọi người bàn luận rôm rả về tiết mục tuần sau, mà tôi thì đã bị đá khỏi cuộc chơi rồi.


Tôi sụt sịt mũi, vùi đầu chép bài tập.


Nhưng vẫn nhìn thấy trên vở bài tập… có thứ gì đó bị thấm ướt nhòe đi.


……


Tôi chưa từng… chưa từng được đặt ở vị trí đầu tiên.


Ngay cả bố mẹ tôi, thật ra cũng không quan tâm đến sống chết của tôi lắm.


Tôi đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực cho việc học múa.


Thế mà lại vì một câu nói của cô chủ nhiệm mà uổng phí hết rồi.


Dù sao, không ai quan tâm đến nỗ lực của tôi, cũng không ai để ý một người không quan trọng sẽ bị thay thế như thế nào, đúng không?


“...”


Nước mắt đột nhiên bị người ta dùng tay áo lau đi.


Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người ngồi vào chỗ  phía trước tôi.


Sao... khoảnh khắc thê thảm nào cũng có thể bị anh bắt gặp.


Đường Dục Dương không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện tôi.


Anh chống cằm nhìn tôi.


“Nhóc mít ướt.”


Anh tiện tay nghịch nắp bút rơi trên mặt bàn của tôi.


“Không sao, cứ khóc đi, tôi giúp cậu che.”


“...”


Tôi cố nén nước mắt lại.


“Có phải cậu nên đi tham gia tập luyện rồi không?”


Anh “Ừ” một tiếng.


“Vậy cậu mau đi đi.”


Cùng với ủy viên văn nghệ của anh, anh đàn piano, cô ấy múa, như thế thật tốt.


“Không phải tôi đang đợi cậu à?”


“Cậu đợi mình làm gì, mình đã….”


“Bên kịch nói thiếu hai người đóng vai cái cây, vừa hay hai chúng ta có thể đóng.”


“...”


Đầu óc tôi không kịp phản ứng.


Anh ấy liền giơ tay xoa đầu tôi.


“Cậu không múa, tại sao tôi phải đàn piano chứ?”


“Tôi cũng không muốn…”


“Đàn cho người khác ngoài cậu.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo