Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14.
Đường Dục Dương cũng không đàn piano nữa.
Cô chủ nhiệm nói gì cũng vô dụng, cuối cùng đành phải đổi một người khác trong lớp đã học piano, nhưng đàn không hay bằng.
Còn tôi và Đường Dục Dương thật sự đi tổ kịch đóng vai cái cây.
Nội dung cụ thể chính là...
Đứng đó.
Vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí trong thời gian tập luyện, Đường Dục Dương còn có thể giảng cho tôi vài phương trình hóa học.
Bọn họ ở phía trước ồn ào diễn, Đường Dục Dương thì ở bên tai tôi nhỏ giọng châm chọc tôi là đồ ngốc nghếch.
Phương trình đơn giản như vậy mà cũng không nhớ được.
……
Lễ kỷ niệm của trường như đã định mà đến, ngày hôm đó không khí của trường vẫn khá náo nhiệt.
Buổi sáng lên lớp, buổi chiều làm lễ kỷ niệm.
Mặc dù tâm trí của học sinh đều sắp bay lên trời rồi.
Buổi trưa, những người có tiết mục phải đến hậu trường chuẩn bị phục trang và đạo cụ trước.
Mặc dù tôi chỉ đóng vai cái cây nhưng cũng có quần áo để mặc, váy màu xanh lá cây, ai nhìn thấy cũng phải tán thưởng một câu xấu đến tận trời.
Tôi vốn tưởng là nhắm vào tôi.
Mãi đến khi nhìn thấy phục trang và đạo cụ của tất cả mọi người.
Tôi mới cảm thấy thoải mái, có lẽ gu thẩm mỹ của giáo viên phụ trách phục trang… vốn dĩ là như vậy.
Điểm mấu chốt là, cái váy này còn khó mặc chết đi được.
Tôi đứng trong phòng thay đồ được dựng tạm, kéo mãi cái dây kéo sau lưng mà không được.
Nghe tiếng bước chân, tôi tưởng là cô bạn diễn vai đám mây bên cạnh.
Thế là vén rèm, nhờ cô ấy kéo giúp.
Người phía sau không nói gì, nhưng cũng ngoan ngoãn kéo dây kéo từng chút một cho tôi.
Chỉ là… những đốt ngón tay đang chạm vào lưng tôi, cảm giác có chút… không đúng lắm.
Hơn nữa, tay người đó… lạnh quá.
Tôi giật mình quay lại, chưa kịp nhìn thấy ai thì đã bị người ta xoay ngược lại.
Hai người giằng co một chút, kết quả là anh ấy dứt khoát ôm tôi vào lòng.
Bên tai là giọng nói của Đường Dục Dương.
“Suỵt.”
Hơi thở của anh phả vào vành tai tôi, khiến tôi ngứa ngáy, theo bản năng rụt lại.
Anh hạ thấp giọng, giọng nói vừa khàn khàn vừa lười biếng.
“Lần sau đừng tùy tiện vén rèm lên để người khác giúp cậu kéo khóa kéo, biết chưa?”
“...”
Vậy anh cũng đừng tùy tiện vào rèm của người khác chứ!
Hai người chúng tôi im lặng một hồi lâu, tay anh đang ôm eo tôi cũng không có ý định buông ra.
Anh vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng, nói chuyện bên tai tôi.
“Tôi nhớ hồi lớp 10, cậu được một người tỏ tình đúng không?”
“...”
Quả thật có chuyện đó, còn làm ầm ĩ nữa cơ. Chỉ là tôi không ngờ Đường Dục Dương cũng để ý.
“Tôi vừa thấy cậu ta ở ngoài cửa, hẳn là đến tìm cậu đấy.”
Anh vẫn thong thả nói bên tai tôi, chưa thay đồ, vẫn mặc đồng phục, cổ áo sơ mi cọ nhẹ vào da sau gáy tôi.
“Cậu đoán xem, bây giờ cậu ta có biết, tôi đang làm gì với cậu không?”
“...”
Tôi thấy rõ tay anh ấy như muốn lấn sâu, lướt qua dây thắt lưng bên eo tôi.
Ngón tay thon dài vướng vào lớp lụa, trượt dọc theo đốt xương.
…
Tôi nín thở.
Anh cười khẽ một tiếng bên tai tôi.
“Cậu đang mong đợi điều gì à?”
“...”
Nói xong, tay anh đã khéo léo buộc lại một chiếc nơ bướm xinh đẹp bên thắt eo tôi.
Anh lùi lại hai bước, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Mặc cái váy này mà còn có thể xinh đẹp như vậy, cậu cũng giỏi đấy.”
“...”
Đường Dục Dương.
Biết nói chuyện thì nói thêm vài câu nữa đi.