Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Tôi và Đường Dục Dương chậm rãi bước ra, thật ra bên ngoài đã không còn mấy người.
Hai chúng tôi đóng vai cái cây, quả thật là không quá quan trọng.
Thậm chí ngay cả trang điểm cũng không có, cứ vậy mà lên sân khấu biểu diễn.
Đèn chiếu trên sân khấu vô cùng sáng, Đường Dục Dương đứng ngay cạnh tôi.
Khi ấy tôi cứ nghĩ đây là buổi diễn cuối cùng rồi, nên phải để lại chút kỷ niệm gì đấy, nhưng thời gian thật sự trôi quá nhanh, nhiều chuyện chỉ trong chớp mắt là đã kết thúc.
Cuối cùng, mọi người phải nắm tay nhau cúi chào.
Nhưng còn chưa chuẩn bị cúi chào, anh đã kéo tay tôi trước.
Lúc cúi chào, tôi lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh sáng rực rỡ của sân khấu rơi xuống, ánh sáng chập chờn phác họa đường nét góc nghiêng của người bên cạnh.
Anh khẽ nhếch môi.
Trong khoảnh khắc sân khấu chìm vào bóng tối, anh xoa xoa ngón tay tôi, chuyển thành mười ngón tay đan chặt vào nhau.
……
Ánh nắng chiều chiếu vào lớp học.
Vì được nhờ mang trả lại trang phục biểu diễn cho thuê nên tôi quay lại trễ một chút.
Lúc trở về, trong lớp học chỉ còn lại anh.
Gió thổi bay những trang giấy của cuốn sách trên bàn của ai đó, rèm cửa trong lớp học lặng lẽ xoay tròn.
Đường Dục Dương ngồi vào chỗ của tôi nhìn tôi.
“Sao cậu còn chưa về vậy?”
Tôi đứng trước mặt anh, anh liền ngẩng đầu lên.
Một tầng ánh sáng vàng rực rỡ rơi vào đáy mắt anh.
“Đợi cậu.”
“...Ồ.”
Tôi cúi đầu thu dọn cặp sách, anh đứng dậy, đi tới đứng cạnh tôi. Anh cao hơn tôi nhiều, bóng anh luôn che kín lấy tôi.
“Ngày mai tôi sẽ đi tham gia cuộc thi rồi.”
Anh đột nhiên nói bên cạnh tôi.
Động tác trên tay tôi khựng lại.
“Trước tiên tham gia cấp tỉnh, sau đó là cấp quốc gia, nếu thành tích tốt, sẽ ra nước ngoài thi đấu.”
Thật ra anh đã chuẩn bị cho cuộc thi vật lý từ sớm. Trường tôi vốn không cho học sinh lớp không chuyên thi đấu, nhưng riêng anh thì được đặc cách.
Thành tích của anh quá xuất sắc.
Chắc lần này đi cùng đội tuyển học sinh giỏi của trường.
Tôi gật đầu, cũng không biết nên nói gì.
Thời gian tôi và Đường Dục Dương ở chung thật ra không dài lắm.
Nhưng tại sao, cảm giác dường như đã ở cùng anh rất lâu rồi vậy.
Tại sao anh vừa nói muốn đi, tôi đã có chút không nỡ rồi.
Tôi đành dùng những động tác vội vàng để che giấu sự bối rối của mình.
“Thật sự không có gì muốn nói với tôi à?”
Anh dựa vào bàn bên cạnh, trong lời nói đều mang theo ý cười.
Tôi lắc đầu, lại ngẩn người, một hồi lâu, ghép lại vài chữ.
“Vậy cậu... thi tốt nhé, cố gắng đạt được thành tích tốt.”
"...."
Anh chậc một tiếng.
Tôi rụt vào trong.
“Muốn nghe một câu tôi thật sự muốn nghe mà khó đến vậy.”
Anh dùng đầu gối khẽ đẩy mặt bàn trước tôi, giọng nhỏ nhẹ như thì thầm.
Tôi giả vờ mình không hiểu.
Ánh hoàng hôn xa xa như hoàn toàn chìm khuất sau đường chân trời, sắc trời ráng chiều đỏ rực nhuộm qua những tầng mây mỏng.
Mãi sau này tôi mới phát hiện, chỉ có hành lang dãy phòng học mới rộng lớn đến thế.
Những khung cảnh rực rỡ vô bờ ấy, là thứ sắc màu rực rỡ chỉ riêng tuổi trẻ mới có.
Những lời tôi định nói, tất cả đều cuốn theo cơn gió hoàng hôn cuối cùng của mùa hè.
Môi mấp máy, nhưng tôi lại không đủ dũng khí thốt ra thành lời.
16.
Chỗ ngồi của Đường Dục Dương trống không.
Thỉnh thoảng tôi cứ cảm thấy như thiếu đi điều gì đó.
Ví dụ như buổi sáng anh ấy sẽ không còn lười biếng đến bên bàn tôi nộp bài tập nữa.
Ví dụ như sau giờ thể dục sẽ không còn ai bất ngờ rút kẹo mút từ túi ra nhét cho tôi.
Đến cả lúc muốn hỏi bài, cũng chẳng biết tìm ai để hỏi.
Lên lớp 11, việc học vẫn vô cùng căng thẳng, đặc biệt là ở lớp ban Tự nhiên, thầy cô cứ như phát điên mà chạy đua tiến độ.
Thi cử cũng dày đặc, thành tích của tôi dường như bắt đầu khởi sắc đôi chút.
Nhưng tôi mới nhớ ra, mỗi lần thi tốt, anh đều là người khen tôi giỏi. Giờ anh đi rồi, tôi cũng không biết nói với ai.
Ngày tháng vẫn trôi qua, tựa như mây trôi.
Cuộc đời tôi lại bắt đầu trở nên nhàm chán.
Mà cũng có thể… không hẳn.
Sự kiện nhảy múa lần trước, tuy rằng cuối cùng là ủy viên văn nghệ lên biểu diễn, nhưng hình như cô ta không được vui cho lắm.
Nhóm bạn của cô ta cũng thường xuyên cố tình hay vô ý mà bài xích tôi.
Một hôm, sau tiết thể dục, tôi quay lại chỗ thì phát hiện chỗ đó không thể ngồi được nữa.
Dưới tầm mắt nhìn được đều là nước, nước trên ghế còn có thể lau đi, nhưng đống bài tập và đề thi trên bàn thì đã bị ngâm ướt hết.
Giấy của đề thi và sách vở trường tôi dùng là loại mà một khi dính nước, dù có phơi khô cũng sẽ nhăn nheo hết cả, hầu như không thể dùng được nữa.
Tôi ngây người đứng bên cạnh ghế.
Tôi hỏi là ai làm, nhưng không ai trả lời tôi.
Mọi người đều đang làm việc của mình, khi những người xung quanh đến mới giúp tôi dọn dẹp chỗ ngồi sạch sẽ.
Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn bị giáo viên dạy hóa gọi đến văn phòng.
Giáo viên dạy hóa của chúng tôi là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, ngày thường yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, đối với đồ dùng học tập của học sinh cũng quản lý rất ngặt.
“Bài tập của em là sao vậy?”
Cô nhấp một ngụm trà, nhìn tôi qua lớp kính mỏng.
“Hôm qua bị người khác hắt nước vào ạ.” Tôi trả lời như thật.
“Hả? Tạt nước sao? Em nói cho cô biết, là ai tạt?”
“Em không biết.”
“Không biết? Vậy em có biết mình có thể bỏ bài tập vào trong cặp sách không?”
“...”