Báo Đáp - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2

Dù là tình yêu hay tình bạn.

Chỉ trong khoảnh khắc điện thoại tắt máy, tất cả đều đã tan biến rồi.

Mặt trời đã khuất dần sau chân núi, tôi men theo con đường núi đi xuống. 

Chỉ mong có thể sớm tìm được chỗ nghỉ chân.

Tiếng xe máy vang lên sau lưng, tôi phản ứng chậm một nhịp.

Chiếc xe máy lao sát người tôi, suýt chút nữa khiến tôi ngã ngửa ra.

Người đàn ông dừng lại.

Đôi chân thon dài bước xuống xe.

Mái tóc của người nọ cắt gọn, xương lông mày sâu, góc nghiêng rõ nét.

Anh nheo mắt nhìn tôi.

Tôi vừa cử động chân, đã suýt trẹo mắt cá.

Anh bước nhanh về phía tôi, đỡ lấy tôi.

Ống tay áo xắn lên tận khuỷu tay, cánh tay săn chắc có thể nhìn thấy cả gân xanh.

“Là cô à?”

Tôi hơi sững người.

Cuối cùng mới nhận ra anh là ai.

Trước đó, xe chúng tôi hỏng giữa đường.

Chính anh là người đã sửa xe cho chúng tôi.

Lúc đó, anh cầm cờ-lê, bò ra từ gầm xe.

Tay áo xanh lam được xắn lên gọn gàng, cánh tay lấm tấm dầu máy.

Trán anh rịn mồ hôi, nhỏ giọt trên má, gò má còn vương chút bụi.

Dưới nắng gắt, làn da màu lúa mạch càng thêm sáng bóng.

Tôi thấy anh cực khổ, nên đưa cho anh một chai nước.

Quý Thần Tinh mất kiên nhẫn: “Anh ta chỉ là thợ sửa xe, vừa nghèo vừa bẩn, em đưa nước cho anh ta làm gì? Đã thế còn lề mề nữa, Khương Nguyện, mau đi thôi.”

Tôi vội vã đặt chai nước xuống rồi rời đi.

3

Lục Chước Diên liếc nhìn chiếc váy bẩn trên người tôi.

Dập điếu thuốc, nhàn nhạt lên tiếng: “Muốn đến chỗ tôi không?”

Tôi gật đầu, hai mắt đỏ hoe.

Anh cởi áo khoác đưa cho tôi.

Thấy tôi không leo lên xe được, anh dùng một tay bế ngang eo tôi, cơ tay vì dùng sức mà căng lên.

Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, ống tay rộng.

Khi xe chạy, gió không ngừng lùa vào.

Tôi hồi hộp bám lấy áo hai bên hông anh, nhưng cơ thể vẫn theo sức gió va vào lưng anh.

“Nếu ngồi không vững thì bám chắc vào, ngã là tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Giọng Lục Chước Diên vang lên trong gió.

Anh kéo tay tôi, đặt lên eo mình.

Tôi dán cả người vào lưng anh.

Eo anh rất thon.

Nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp vải mỏng, còn có thể cảm nhận được đường nét cơ bụng.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay tôi đang ôm lấy eo anh của tôi, bật cười khẽ.

Mặt tôi nóng bừng lên.

4

Lục Chước Diên búng tay trước mặt tôi.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Mau đi tắm rửa đi.”

“A, ừm…”

Tôi ôm lấy quần áo anh đưa, chạy vào phòng tắm.

Phòng tắm nhỏ, thiết bị cũ kỹ, nhưng may là cũng khá sạch sẽ.

Tôi cởi váy ra, luống cuống lau người.

Rồi mặc đồ của Lục Chước Diên vào.

Quần áo mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt.

Áo hơi to, lùng thùng trên người tôi, ống quần dài lê thê.

Tôi lê đôi dép nam, định đi ra ngoài.

Nhưng tôi mãi không mở được cửa.

Tôi cuống lên, giật mạnh một cái.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa rơi xuống.

Tôi tròn mắt nhìn Lục Chước Diên đang đứng ngoài cửa.

“Tôi nói là cửa tự rơi, anh tin không?”

Tôi xấu hổ siết chặt ống quần.

Trước thì để anh thấy bộ dạng thê thảm, giờ còn phá hỏng cửa nhà anh.

Lục Chước Diên nhấc cửa lên, vứt ra ngoài.

“Sức lực cũng không yếu nhỉ.”

Tôi càng cảm thấy mất tự nhiên.

“Anh mau lau người đi, nửa ấm nước còn lại sắp nguội rồi.”

Tôi quay lưng lại với phòng tắm, chỉ mong anh đừng đuổi tôi ra ngoài.

Bên ngoài tối lắm.

Lục Chước Diên xối nước nóng.

“Cô có thể thoải mái một chút, đừng căng thẳng quá.”

“Vâng, được…”

Tôi ngồi thẳng lưng.

Lục Chước Diên bước vào phòng tắm, tự nhiên lau người bằng khăn.

Anh mặc quần đùi, dây quần thắt lỏng lẻo trước bụng.

Bàn tay anh rất to, ngón tay thon dài, khăn tắm trong tay anh chỉ như một chiếc khăn tay nhỏ.

Khăn bông chà lên làn da lúa mạch, nước bắn tung tóe bám lên cơ bắp, rồi chảy dọc xuống những đường cơ bụng.

Dáng người hình tam giác ngược, vòng eo thon gọn, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.

Cơ lưng giãn ra theo từng động tác.

Như chợt nhận ra gì đó, anh quay đầu nhìn tôi.

Tôi bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Anh cười, giọng nói trầm khàn: “Nhìn gì thế?”

Tôi lập tức chối bay chối biến: “Có nhìn đâu…”

Nghe vậy, anh nhướng mày.

Anh vắt khăn, bước về phía tôi, không ngần ngại vạch trần:

“Không thì nhìn sao mặt đỏ vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ bụng trước mặt, cắn môi: “Tôi… tôi muốn báo đáp anh.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo