Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-5-
Tiết sau là môn thể dục – môn tôi ghét nhất.
Không thích vận động nên chỉ mới chạy được vài bước tôi đã thở hồng hộc, mặt đỏ gay.
Cảm giác như hồn sắp lìa khỏi xác, tôi liền ra lệnh cho Chu Hổ kéo tôi chạy.
Còn chưa nắm được tay cậu ta thì tôi đã vấp đá té sấp mặt.
Chu Hổ lập tức cõng tôi chạy thẳng về phòng y tế.
“Từ từ thôi, sóc như này khó chịu chết được, cậu gấp cái gì?”
Tôi đấm đấm vào cái lưng rộng của cậu ta, giọng không vui chút nào.
Chu Hổ run rẩy trả lời:
“Xin lỗi… tại tôi nắm tay cậu chậm quá…”
Quả nhiên, dù tôi bị thương thì cậu ta vẫn sợ tôi. Vừa cõng tôi, vừa chẳng dám to tiếng.
Tôi chu môi hờn dỗi:
“Biết à? Vậy thì tại cậu hết đấy!”
Lúc sát trùng bằng cồn đau kinh khủng.
Trong phòng y tế, tôi run cả đầu gối, không dám duỗi chân.
Bất ngờ, Chu Hổ lên tiếng:
“Linh Tu, cậu… cắn tôi đi.”
Cậu ta đưa tay ra trước mặt tôi.
“Nếu đau quá thì cắn tôi.”
Tôi trợn mắt:
“Cậu nghĩ tôi sợ đau chắc?”
Thấy tôi chẳng hề cảm kích, Chu Hổ lặng lẽ buông tay áo xuống, giống như một tiểu đệ ngoan ngoãn bị đại ca ngó lơ.
Cho đến khi cồn thực sự được đổ lên vết trầy, tôi đau đến mức hét toáng:
“Chu Hổ! Qua đây cho tôi cắn!”
Nhưng Chu Hổ chỉ lặng lẽ nhìn, không nhúc nhích.
Tôi bỗng thấy lạnh sống lưng.
Ngay lúc quan trọng này mà dám chống lại tôi?
Chẳng lẽ Giang Minh nói đúng, Chu Hổ không dễ bắt nạt vậy sao?
Tôi quýnh lên, giậm chân liên tục:
“Qua đây mau! Đứng đực ra đó làm gì?!
Đưa tay đây cho tôi cắn!
Tôi đau muốn chết rồi này!!”
Giây tiếp theo, Chu Hổ kéo cổ áo xuống, lộ bả vai, đưa hẳn cổ mình tới miệng tôi:
“Cắn vào đây đi, tay tôi nãy đánh bóng rổ dính bẩn rồi.”
Trái tim tôi cuối cùng cũng hạ xuống.
May quá, Chu Hổ vẫn chưa tạo phản.
Tôi biết ngay mà, ngoan như cún, không dám làm gì tôi đâu.
Tôi vừa rớm nước mắt vừa cắn cổ cậu ta.
Trên da cậu ta thoang thoảng mùi bạc hà.
Tôi bỗng sững lại.
Ủa?
Tiết thể dục nãy giờ chỉ chạy bộ thôi mà?
Cậu ta… đánh bóng rổ hồi nào vậy?
-6-
Tôi để lại trên cổ Chu Hổ một vết răng to đùng.
Cậu ta uất ức cầm điện thoại, dùng camera trước soi đi soi lại trong ký túc, còn vô tình bấm nhầm chụp một cái ảnh.
Đầu gối tôi đau, tối nằm trên giường lười chẳng muốn xuống rửa chân, thở dài một tiếng.
Hay hôm nay khỏi rửa chân luôn, một ngày không rửa cũng chẳng chết ai.
Chu Hổ thì cứ đi tới đi lui dưới chân giường tôi, trông như sắp cháy nhà đến nơi.
“Tự nhiên đi qua đi lại làm gì thế? Nhìn hoa mắt!”
Tôi cáu, nói một câu rồi kéo rèm giường lại.
Ai ngờ Chu Hổ lại to gan kéo rèm ra.
“Cậu… cậu…”
“Tôi làm sao?”
“Hôm nay cậu… tâm trạng không tốt à?”
Người ta ngã sấp mặt thì ai mà vui nổi?
Tôi nửa nhắm nửa mở mắt nhìn cậu ta:
“Cũng bình thường.”
Nói xong lại kéo rèm lại.
Tôi nằm lướt điện thoại, tình cờ thấy bài đăng mới của Chu Hổ:
【Không đạp ngực nữa phải làm sao đây?】