Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-7-
Có người trả lời:
【Con mèo nhà tôi cũng không đạp nữa.】
Chu Hổ đáp:
【Không phải là không biết đạp, mà là đột nhiên không đạp nữa.】
“Đạp ngực”?
Chu Hổ… nuôi mèo á?
Tôi hé rèm nhìn xuống, trông cậu ta đúng là sốt ruột thật, như thể lo con mèo nhà mình không còn đạp ngực nữa thì sống sao nổi.
Rồi tôi mới nhận ra, rửa chân vốn đâu phải tôi tự làm, chân đau thì đã sao?
Chẳng phải còn có Chu Hổ đấy sao?
Thế là tôi leo xuống giường sai cậu ta tới rửa chân cho tôi.
Lúc lau chân, tôi đặt thẳng chân lên ngực Chu Hổ.
Cậu ta… hình như còn vui nữa kìa.
Cười vì tôi té hôm nay à?
Tôi đá cậu ta mấy phát lên ngực, Chu Hổ rên khẽ vì đau, cười tắt ngúm nhưng mắt lại sáng rực.
Cậu ta vừa lau chân cho tôi, vừa khàn khàn lên tiếng:
“Cuối tuần có phim mới chiếu, cậu có muốn đi xem không? Tôi mua vé.”
Tôi lúc ấy còn đang cầm điện thoại tám với Giang Minh:
Giang Minh: 【Giới thiệu cho mày một cô bạn gái, có muốn gặp không?】
Tôi: 【Muốn chứ muốn chứ! ^^ Bao giờ gặp?】
Giang Minh:【Cuối tuần nhé.】
Chu Hổ tiếp tục nhỏ giọng dụ:
“Còn có một quán gà mới mở… tôi mua được mã giảm giá.”
Lúc này tôi mới để ý cậu ta đang nói chuyện với tôi.
“Được đấy, mua xong gửi mã cho tôi.”
Tôi nhắn lại cho Giang Minh:
【Ok! ^^ Tao sẽ đưa bạn gái đi xem phim mới, ăn món gà mới mở luôn!】
Rồi ngẩng đầu nhắc Chu Hổ:
“À nhớ mua hai vé nhé…”
Chu Hổ mặt đỏ bừng, cúi đầu, trong tay vẫn cầm chân tôi:
“Ừm ừm, tôi biết rồi… vậy tối hôm đó mình ở…”
Tôi thản nhiên tiếp lời:
“Vì tôi dẫn một cô gái đi cùng.”
“Gì cơ?”
Chu Hổ đột nhiên buông tay.
Chân tôi rớt cái bẹp vô chậu nước, nước bắn tung tóe lên mặt.
Tôi nổi đóa:
“Cậu làm cái quái gì vậy?! Mới lau xong chân giờ lại ướt hết rồi!!”
Chu Hổ bật dậy, hai tay nắm chặt, ánh đèn đổ bóng cậu ta xuống người tôi, cả người như một cái bóng đè hù dọa.
“Cậu vừa nói gì? Cậu định đi với ai?”
Đứng dậy trông ghê thật đấy, nhưng tôi biết tỏng cậu ta nhát như cáy, chỉ được cái hù dọa cho oai.
Thế là tôi cũng đứng thẳng lên trong cái chậu nước, gào lại:
“Với một cô gái xinh đẹp! Sao hả, ghen rồi à? Vé là cậu muốn mua chứ tôi có bắt đâu!”
Chu Hổ hôm nay đúng là lạ, gan to hẳn ra.
Cậu ta nghiến răng:
“Là tôi tự nguyện mua vé, nhưng chỉ cho hai đứa mình đi thôi.”
Tôi nhìn cậu ta kỳ quặc:
“Não cậu hôm nay chập mạch à? Định tạo phản đấy à? Dựa vào đâu chỉ được đi với cậu?”
Chu Hổ không những không sợ, mặt còn trầm xuống:
“Chính là chỉ được đi với tôi! Tôi thấy cậu mới là người đang tạo phản đấy!”
Tôi tạo phản?
Chẳng phải tôi vẫn luôn là bên “phản” à?!
Vừa mới nhớ lại lời Giang Minh bảo rằng Chu Hổ là con hổ hoang không thể nào thuần phục, thì bụp một cái, cậu ta một tay ôm eo tôi, tay còn lại chống vào khung giường, ép tôi vào tường.
Rồi cúi đầu xuống, hôn tôi.
“Không được đi.”
“???”