Bắt Nạt Bạn Cùng Phòng Mà Cậu Ta Lại Tưởng Đang Yêu Đương Với Tôi - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8-

Tôi méo biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Cậu ta hôn tôi làm gì?

Còn miệng tôi vừa rồi bị văng nước rửa chân lên nữa chứ.

Không thấy ghê sao?

Tôi ngồi thẫn thờ bên mép giường, lén quan sát Chu Hổ. Sau khi hôn tôi xong thì lại ngoan ngoãn đi giặt tất cho tôi trong nhà tắm.

Lưng Chu Hổ rất rộng, nhưng lúc cúi người giặt đồ bẩn cho tôi thì vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ ngoan ngoãn thấp kém như mọi khi.

Vừa rồi lúc hôn tôi, Chu Hổ nhất quyết bắt tôi phải nói câu: “Tôi sẽ không đi gặp cô gái đó nữa”, thì mới chịu buông tha.

Tôi bị cậu ta hôn đến mềm nhũn cả người, thở thôi cũng thấy khó.

Cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý cái yêu cầu ngang ngược đó.

– “Tôi không đi, không đi là được chứ gì.”

– “Không được, cậu phải đi với tôi.”

– “Tôi đi… tôi đi với cậu là được chứ gì…”

Lúc đó Chu Hổ mới chịu buông cái miệng bị hôn đến sưng đỏ của tôi ra.

Tôi như một người vợ bị ép buộc, đổ nhào trở lại giường.

Chu Hổ hôm nay phát điên rồi à?

Tự dưng to gan đến thế?

Chẳng phải vì con mèo nhà cậu ta không “giẫm sữa” nữa mà nổi giận với tôi đấy chứ?

À… tôi hiểu rồi.

Hồi nãy cậu ta cứ nhắc đi nhắc lại chuyện cô gái kia…

Chắc chắn là vì lần trước trong căn tin, tôi không cho cô ấy xin liên lạc của Chu Hổ, phá hỏng “ao cá” vừa có thêm cá mới của cậu ta.

Giờ cậu ta đang trả đũa đây mà, nên mới không cho tôi đi gặp con gái khác.

Tôi lấy điện thoại nhắn cho Giang Minh:

【Này, cuối tuần này tớ có việc đột xuất, không đi nữa nhé.】

【M* kiếp! Vừa mới báo cho bên kia xong, giờ cậu lại bùng hả? Thiếu gia cậu đang đùa tôi đấy à?】

【Giúp tớ xin lỗi cô ấy một tiếng, tớ thật sự bận.】

Giang Minh khá nhạy, chắc vì quá quen tôi nên ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó không ổn:

【Cậu không sao chứ, Lâm Tu? Có chuyện gì xảy ra à?】

Tôi ngại không muốn nói ra.

【Không sao, thật sự là có việc thôi.】

Chứ còn biết nói sao bây giờ?

Chẳng lẽ bảo tôi - một thằng đàn ông cao to - vừa bị một thằng đàn ông khác cưỡng hôn xong à?

Chân mềm nhũn, quần thì căng lên?

Nghĩ kiểu gì cũng nhục!

Tôi bực bội tắt điện thoại, đè xuống cái quần đã hơi chật, lại nhớ đến lời Giang Minh từng nói với tôi.

Cậu ta nói đúng.

Thỏ bị dồn vào đường cùng còn biết cắn người.

Hổ cho dù trong sở thú có hiền đến mấy, cũng có ngày vì bị ức chế mà cắn bay đầu khách chụp hình.

Người hiền mấy cũng có giới hạn.

Chu Hổ cũng sẽ có ngày bùng nổ.

Mà cậu ta vừa rồi đúng là “bùng nổ” thật.

Miệng cậu ta còn biết hôn người.

Nguy hiểm quá đi mất!

Tôi nghĩ chắc nên ngừng bắt nạt cậu ta thôi.

Thật sự sợ một ngày nào đó cậu ta sẽ hôn tôi đến chết mất.

Tôi nghiêm túc nghi ngờ, cậu ta hôn tôi là đang thử thách dung tích phổi của tôi mà phổi của tôi thì yếu hơn cậu ta thật.

Bóp cổ bằng nụ hôn, đúng là cách giết người hoàn hảo.

Tôi tập tễnh lê ra ban công nhà tắm, định giành lấy đôi tất Chu Hổ vừa giặt xong:

– “Để tôi tự phơi cho.”

Nhưng cậu ta lại đặt đôi tất xuống, bế tôi vào nhà, rồi y như thường lệ, đặt tôi nằm ngang trên giường cậu ta.

– “Cậu nằm nghỉ đi, tôi một lát sẽ qua ngủ cùng.”

Tôi vốn đã quyết định không bắt nạt Chu Hổ nữa, cũng không định giả vờ chen giường ngủ chung với cậu ta như mọi hôm.

Tôi chu mỏ, định leo xuống giường:

– “Thôi bỏ đi, hai người ngủ một cái giường bé xíu, chật chết.”

Ánh mắt Chu Hổ tối sầm lại.

Động tác leo xuống giường của tôi khựng lại giữa chừng.

Ánh mắt cậu ta bỗng dưng sáng lên:

– “Ý cậu là… hôm nay muốn ra ngoài ngủ?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo