Bầu Trời Bé Nhỏ Và Người Cũ - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-19-

Anh tôi hừ một tiếng: “Nói như thật vậy, ai mà tin nổi!”

Tôi lật mắt khinh bỉ, dù sao cũng nói rồi, tin hay không là chuyện của anh.

Thứ Bảy, anh tôi vừa tới thăm ông bà nội xong, thì tôi dắt Thẩm Tiêu tới gặp luôn.

Vị trí của tôi, không ai có thể lay chuyển.

Tôi dắt bạn trai về nhà, ông nội mừng tới phát khóc, kéo Thẩm Tiêu hỏi tới hỏi lui.

Uống một ngụm trà, ông quay sang nói với bà nội: “Bà coi thằng nhỏ này kìa, tuấn tú lịch sự, cao ráo, đẹp trai, lại còn làm bác sĩ – nghề ổn định cả đời, tôi đã nói rồi mà, con mắt nhìn người của cháu gái mình không sai được!”

Anh tôi cố chen vào để được chú ý, nhưng đáng tiếc ông nội chẳng thèm nhìn: “Lớn tướng rồi còn chưa chịu cưới vợ, cứ lượn lờ trước mặt ông làm gì?”

Ông nội quay sang trò chuyện với tôi:

“Trước đây ông bạn làm ăn của ông còn nói định giới thiệu cháu trai của ông ấy cho cháu, không ngờ cháu lại giỏi như vậy, không cần ông bà giới thiệu mà đã tự tìm được bạn trai rồi.”

Tôi bật cười thành tiếng, tôi thích nhất là được khen!

“Vậy cháu trai của bạn ông có đẹp trai không?” – tôi thuận miệng hỏi một câu.

Chỉ vậy thôi mà Thẩm Tiêu đã bắt đầu ghen.

Ông nội lắc đầu: “Ông chưa gặp, nhưng ông bạn ông ngày xưa là trai đẹp có tiếng, cháu ông ấy chắc cũng không tệ đâu.”

“Ngọc Phân à, vợ ông Thẩm Kiến Đức tên gì ấy nhỉ, tôi nhớ hồi trẻ cũng xinh như bà vậy đó.”

“Tên Quế Lan!” – bà nội đáp ngay.

“Vậy cháu trai họ tên gì?” – tôi lại tiện miệng hỏi tiếp.

“Tên thật thì ông quên rồi, mà tên ở nhà là… Nhị Cẩu.”

-20-

“Hahahahaha!” Tôi cười to không chút khách sáo.

“Đừng có cười! Đây là truyền thống của thế hệ trước tụi ông – tên xấu dễ nuôi sống!”

“Ông ơi.” – Thẩm Tiêu đột nhiên lên tiếng – “Ông nội con tên là Thẩm Kiến Đức, bà nội con tên là Quế Lan, tên gọi ở nhà của con là Nhị Cẩu, nhà con ở Phố Đông ×××, không chừng người bạn ông nhắc tới chính là ông nội con đấy!”

Ông nội trợn mắt thốt lên: “Trùng hợp quá!”

Đúng lúc đó, anh tôi lại chạy tới góp vui:

“Ông ơi, con bàn với ông chuyện này nhé. Bạn con tặng con một con chó nhỏ lông trắng, nó ngoan lắm. Nhưng con ở nhà không ai cho ăn giúp, ba mẹ con cũng không chịu trông, nên con muốn mang nó qua đây, để ông với bà chăm giúp con.”

“Đẹp mặt mày quá ha!” – ông nội hừ lạnh – “Nhà này có hai con chó rồi, chưa đủ hả?”

“Ông ơi, kính lão của ông chắc số độ chưa đủ rồi á, nhà mình có hai con chó hồi nào? Chẳng phải chỉ có Bông thôi sao?” – anh tôi thật thà hỏi lại.

“Chó độc thân không phải chó chắc?” – ông mỉa mai, anh tôi liền câm nín luôn.

Anh quay sang tôi, mặt đầy tủi thân:

“Có phải là mày dạy ông lên mạng lướt mạng không?”

Tôi thở dài. Anh tôi ấy mà, có đôi khi đúng là không nhận thức nổi vị trí của bản thân.

Tối hôm đó, tôi và Thẩm Tiêu quấn quýt bên nhau.

“Nhiên Nhiên, tự nhiên anh nhớ ra – sao trước đây em không nói cho anh biết viện trưởng là ba em?”

“Ờ? Tại em không muốn nói thôi mà. Anh giỏi như vậy, có cần ba em mở cửa sau cho đâu.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo