Bầu Trời Bé Nhỏ Và Người Cũ - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-17-

“Thôi mà~ em biết lỗi rồi mà~ Em hứa sau này không đòi chia tay nữa~ Được chưa?

Nhưng mà… vụ này cũng không phải lỗi của một mình em đâu!

Cũng tại anh không chịu sinh con với em chứ bộ~”

Thẩm Tiêu dắt tôi ra bàn ăn:

“Ăn cơm đi, không nói chuyện này nữa.”

“Ăn cái gì mà ăn!” – Tôi kéo tay anh lôi về phòng ngủ, ngả vào lòng anh, không chịu rời.

“Hồi nãy ai là người kêu đói bụng? Anh nấu cơm xong rồi, em lại không ăn?”

Tôi giở chiêu nũng nịu cấp cao, giọng lèo nhèo như trẻ con:

“Không ăn nữa đâu~ hỏi làm gì~

Nè Thẩm Tiêu, anh có thấy em mặc sơ mi của anh siêu đẹp không?

Nhìn chân em nè, vừa thẳng vừa dài~”

“Em không lạnh à?”

“Á á á, phát điên lên được! Đừng có hỏi em có lạnh không nữa có được không?”

Tôi giận lên, hét:

“Thẩm Tiêu, em nói thật với anh, ngay lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ sẵn tên cho con của chúng mình rồi!

Em theo đuổi anh hai năm trời mới hái được đóa cao lương mỹ vị như anh, cực lắm luôn đó!

Giờ em ăn mặc đẹp như vậy, là để nghe anh hỏi có lạnh không hả?

Em nói cho anh biết – tối nay chúng ta có việc lớn phải làm!”

Tôi nghiêng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ:

“Hay anh chỉ được cái mã ngoài thôi hả? Đẹp mà vô dụng?”

Thẩm Tiêu xoa đầu tôi, cười nhẹ:

“Đòi sinh con gì chứ, em còn là trẻ con mà.”

“Á á á! Em sắp điên rồi! Em cảnh cáo anh Thẩm Tiêu –

hôm nay mà anh không chiều em, em sẽ đánh gãy hai chân anh luôn đó!!”

Thẩm Tiêu nhướng mày cười:

“Sao em dễ thương vậy chứ?

Tiểu Tiểu Tiêu, Ngọt Ngào Tiêu~”

Mấy cái biệt danh anh ấy đặt cho tôi, tôi nghe mà thích mê.

-18-

“Thẩm Tiêu!” Tôi nắm chặt tay anh ấy, “Vừa rồi anh nói tên hai đứa nhỏ rồi đúng không? Thế thì mình thực hiện thôi!”

Thẩm Tiêu vừa định mở miệng, tôi lập tức bịt miệng anh lại: “Còn nói nữa, nói thêm câu nào em bẻ gãy cả ba cái chân của anh!”

Thẩm Tiêu bật cười.

Ha ha, tôi thành công rồi!

Tôi đúng là chẳng ra gì, thế mà lại bật cười thành tiếng.

“Tập trung nào.” Giọng Thẩm Tiêu khàn khàn, “Cô bé, tập trung nào.”

“Cô bé cái gì mà cô bé! Không được gọi em là cô bé! Anh mới là bé đấy!”

“Thật à?” Thẩm Tiêu bật cười khẽ hai tiếng, “Im nào.”

……

“Thẩm Tiêu thật sự rất dịu dàng, anh ấy dịu dàng lắm, mình yêu anh ấy chết mất!”

“Thật không? Dịu dàng cỡ nào?” – nhỏ bạn thân nhìn tôi đầy hóng hớt – “Mau kể mình nghe coi!”

Tôi hừ nhẹ: “Chuyện này kể cho người khác nghe được à?”

Bạn thân bắt chước tôi hừ một tiếng: “Vì ủng hộ cái tiểu thuyết cậu viết, mình thậm chí còn đi nạp tiền mua hội viên, có gì mà một hội viên như mình không được nghe?”

Tôi phớt lờ cậu ấy. Tối nay Thẩm Tiêu trực ca, ngày đầu tiên không có anh ở bên, nhớ anh! nhớ anh! nhớ anh!

Sắp về nhà ông nội chơi, anh tôi thì hào hứng lắm.

Tôi hỏi sao mà vui thế, anh ấy bảo từ bé đến lớn giấc mơ lớn nhất là ba tôi đừng tiêu sạch cái khối tài sản hàng chục tỷ của ông nội.

“Em nói có trùng hợp không, ba mình đúng là người tốt, không tham tiền, chỉ mê công việc, thật sự không động tới tiền của ông nội mình. Vậy thì sau này anh có thể thừa kế đống tiền đó rồi!”

“Ha ha ha!” Tôi không nhịn được bật cười, rồi đá cho anh tôi một phát: “Lúc em mới năm tuổi, ông nội đã nói rồi, sau này tất cả tài sản là của em. Bà nội còn đưa em vòng tay truyền đời, nói là của truyền cho con gái, không truyền cho con trai.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo