Bầu Trời Bé Nhỏ Và Người Cũ - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-13-

Ba tôi bước vào phòng, khụ khụ hai tiếng.

Mẹ tôi lập tức vui vẻ hẳn lên:

“Lão Tiêu à, sao hôm nay về sớm vậy? Lão Vương đến tìm ông đấy, tôi còn bảo ông ấy về trước, tối quay lại sau.

Hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi đi rửa ít trái cây.”

Mẹ đi được hai bước mới thấy tụi tôi:

“Ủa? Sao mấy đứa về cả rồi? Kỳ Kỳ à, mau vào đi!

Ơ, cậu trai trẻ này là ai thế? Đẹp trai lắm, là bạn của Tiêu Triết hả? Mau vào nhà ngồi!”

Mẹ tôi lấy từ tủ lạnh ra một đống trái cây, rồi đi vào bếp.

Lão Vương nhìn rất hiền hậu, cười lên trông thật thà chất phác, cực kỳ thân thiện.

Ba tôi áy náy nói:

“Lão Vương à, để hôm khác chúng ta nói chuyện nhé. Giờ tôi có chút chuyện gia đình phải lo.”

Lão Vương gật đầu rồi đi, trước khi rời còn vỗ vai ba tôi một cái:

“Lão Tiêu, hôm khác chúng ta lại đánh bóng rổ nhé!”

Hả??? Đánh bóng rổ á?

Tôi không nghe nhầm chứ?

Ba tôi cũng gần về hưu rồi mà?

Thôi kệ, tuổi tác không phải vấn đề.

Ba tôi ngồi xuống đầu tiên, liếc mắt một vòng rồi nói:

“Ngồi đi.”

“Mình sao thế?” – Mẹ tôi bưng trái cây ra, ngồi cạnh ba tôi, ánh mắt đầy hứng thú nhìn bọn tôi.

“Tiêu Nhiên, nói thật đi, rốt cuộc ai là người mang thai?”

“Hả?” – Mẹ tôi ngạc nhiên – “Tin sốc vậy cơ à?”

Mẹ tôi từ trước đến nay mê đọc tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt là thể loại tổng tài bá đạo, và dĩ nhiên… cực kỳ thích hóng drama.

Tôi vừa định lên tiếng, thì ba tôi đã khoát tay:

“Thôi, Tiểu Thẩm, cháu nói đi. Lời Tiêu Nhiên nói không đáng tin.”

Tôi bĩu môi – lúc ba tôi vui, thì bảo tôi là “chiếc áo bông nhỏ” của ông; lúc ông giận lên thì lại bảo tôi toàn nói linh tinh.

Haiz… cái miệng của ba tôi, lừa người hơn cả quỷ.

-14-

“Chào viện trưởng ạ, cháu và Tiêu Nhiên là người yêu, đã quen nhau được hai năm rồi. Cháu hoàn toàn không biết quan hệ của chú và Tiêu Nhiên, hai đứa từng có chút hiểu lầm, nhưng giờ đã làm lành. Cháu đã nhiều lần muốn đến nhà chào hỏi, nhưng Tiêu Nhiên không cho phép…”

Tôi hừ nhẹ trong lòng – Hay quá ha, Thẩm Tiêu, giờ học được cách mách lẻo khéo léo rồi đấy!

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, Kỳ Kỳ cũng lập tức chen vào:

“Chú ơi, là cháu mang thai, không liên quan gì đến Tiêu Nhiên cả. Hôm nay cậu ấy chỉ đi cùng cháu đến bệnh viện, trùng hợp gặp ba cháu nên cháu lỡ nói dối một chút để qua mặt ông ấy. Ai ngờ sau đó chú cũng đến, thế là tin sai sự thật truyền tới tai chú…”

Ba câu là Kỳ Kỳ nói rõ mọi việc.

Chuyện rối rắm giữa tôi – Kỳ Kỳ – Thẩm Tiêu xem như đã giải quyết xong.

Còn anh tôi á?

Anh ấy vừa kể xong chuyện của mình, ba tôi đã nổi máu lôi đình, mặt mày giận dữ.

Haha, chắc ba tôi cũng thấy anh tôi không xứng với chị Triệu Nguyệt.

Tuy anh tôi không bị xử tử tại chỗ, nhưng chắc chắn khó thoát khỏi án phạt nhỏ.

Còn chúng tôi thì… chẳng mấy ai quan tâm đến kết cục của anh ấy, bỏ mặc anh rồi rút lui trước.

Kỳ Kỳ định về nhà gọi điện cho nam thần ôn lại chuyện xưa, còn tôi thì lôi kéo Thẩm Tiêu về nhà anh ấy, định “tỏ tình” một phen.

Tôi uốn éo, cả người như không có xương, tựa vào vai Thẩm Tiêu làm nũng:

“Thẩm Tiêu~ anh cõng em đi~ Em đi không nổi nữa rồi…”

Thẩm Tiêu nở một nụ cười tà mị… à nhầm, dịu dàng mới đúng!

Tại dạo này tôi đọc tiểu thuyết tổng tài nhiều quá, hễ thấy ai cười là cứ tưởng họ “tà mị búng tay”.

Thẩm Tiêu xin nghỉ phép, nói là muốn “tính sổ” với tôi một trận.

Khoan nghĩ xa xôi, đừng tưởng bở, tính sổ đúng nghĩa đen luôn đó!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo