Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-15-
Tôi theo Thẩm Tiêu về nhà.
Đó là một căn hộ nhỏ, bình thường anh ấy sống một mình.
Với mức lương hiện tại, mua nhà ở Thượng Hải là chuyện khó như lên trời, nhưng anh bảo là ông nội mua cho.
Vừa vào cửa, tôi đã cảm thấy thoải mái như cá gặp nước, vì đây chính là chỗ chúng tôi từng sống chung.
Tất nhiên, chỉ là sống chung, chưa từng “đi xa hơn.”
Tôi lên tiếng trước:
“Thẩm Tiêu ca ca, em đói quá à~ Anh đi nấu cơm cho em đi~ Được hông~?”
Giọng điệu nũng nịu chính là tuyệt chiêu của tôi.
Quả nhiên, Thẩm Tiêu đành chịu thua, ngoan ngoãn vào bếp.
Trong cả dòng họ này, ai là đứa giỏi nũng nịu nhất?
Không cần hỏi – chính là tôi!
Từ nhỏ tôi đã nổi tiếng là “bé kẹo ngọt,” miệng ngọt hơn cả mía lùi.
Thẩm Tiêu vừa vào bếp, tôi lập tức chuồn vào phòng ngủ của anh ấy.
Tối nay, tôi có đại sự cần làm.
Phải tìm một thứ – rất dễ kiếm – chính là một chiếc áo sơ mi trắng của Thẩm Tiêu.
Người ta nói, áo sơ mi trắng của bạn trai còn quyến rũ hơn cả vớ ren đen của con gái.
Tôi nhất định phải thử nghiệm!
Tôi đi tắm rửa, rồi đứng trước gương ngắm tới ngắm lui.
Thẩm Tiêu à Thẩm Tiêu, hôm nay mà em không “xử lý” được anh, thì em sẽ theo họ anh luôn!
Khoan, không đúng… để con trai em theo họ anh cũng được.
Tôi nhìn gương mặt mình trong gương, đỏ bừng như mông khỉ.
Tôi đưa tay sờ lên mặt – nóng thật!
Thẩm Tiêu gọi tôi ra ăn cơm, tôi móc tay vào ống tay áo anh, nhẹ nhàng luồn vào:
“Ăn gì chứ~?”
Thẩm Tiêu liếc nhìn trang phục “quá gợi cảm” của tôi, rồi quay người đi bật điều hoà:
“Em mặc thế này, không lạnh à? Tự nhiên thế này là muốn làm gì đây?”
-16-
Tôi hất cằm, mặt nghiêm túc:
“Anh nghĩ tôi mặc thế này là để anh hỏi có lạnh không hả? Là để anh NHÌN!”
Thẩm Tiêu vừa cười vừa quay vào phòng ngủ lấy khăn, vừa lau tóc cho tôi như đang lau bàn.
“Á á á, nhẹ tay một chút được không, chẳng dịu dàng gì cả!”
Thẩm Tiêu cười khổ:
“Ai bảo em lúc nãy không chịu sấy tóc, lỡ cảm thì sao?”
“Vì lười chứ sao nữa!”
“Lười không phải lý do chính đáng. Sau này phải biết tự sấy tóc đi.”
“Vậy nếu em mà biết tự sấy rồi, còn cần anh làm gì?”
“Lý luận kiểu gì thế? Chẳng có chút logic gì cả.”
“Em không sấy tóc là để cho anh có cơ hội thể hiện đó, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” – Thẩm Tiêu bật cười gật đầu.
Tôi nhướng mày:
“Giờ thì nói đi, mấy hôm trước tại sao lại đòi chia tay nữa?”
Thẩm Tiêu bỗng nghiêm mặt lại:
“Tiêu Nhiên, chia tay không phải chuyện đem ra đùa. Anh sẽ tưởng là thật đó.”
“Ơ… xin lỗi mà, em sai rồi, Thẩm Tiêu~” – Tôi lập tức xì xụp xin lỗi, giọng nũng nịu muốn tan chảy.
“Em tự nghĩ lại xem, em đã nói bao nhiêu lần chia tay rồi.
Anh tăng ca nhiều một chút – chia tay.
Em trượt kỳ thi cấp sáu tiếng Anh – nói không xứng với anh, chia tay.
Em thức liền bảy đêm đọc truyện trên điện thoại – đau đầu, nghẹt thở – tưởng mình mắc bệnh hiểm nghèo, cũng đòi chia tay…”
Thẩm Tiêu từng chuyện từng chuyện lôi ra kể, càng nghe tôi càng cảm thấy tội lỗi chồng chất.
Một người tốt như Thẩm Tiêu, tôi sao nỡ chia tay chứ?!