Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
“Nhu Nhi, sao nàng mạnh tay thế?”
Chàng xoa mũi, than thở. Ta nhân lúc đó nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng chàng.
Doanh trướng vẫn còn bừa bộn, lúc này ta mới phát hiện Kỷ Hàn Phong đã kéo tuột áo khoác của người ta xuống.
Tâm trạng vừa yên ổn được chút lại dậy sóng.
“Biểu ca, lúc nãy chàng… Đang làm gì vậy?”
Kỷ Hàn Phong mắt đầy ý cười:
“Chúng ta làm gì, nàng còn không rõ à?”
Chàng không hề có ý che giấu, khiến ta vô cùng hối hận.
Đúng là không nên hỏi!
Tự rước nhục vào người thôi!
“Nhu Nhi có muốn thử không?”
Thân thể nóng rực của chàng áp sát ta, nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng, khiến tim ta loạn nhịp.
Đêm đó, ta và chàng cùng nhau rơi vào vực sâu mê loạn.
Bên ngoài có ra sao, cũng chẳng liên quan đến chúng ta.
Ta ngủ say trong vòng tay của Kỷ Hàn Phong, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chàng cười:
“Đúng là ngốc.”
Ta bĩu môi khó chịu. Phiền thật, ngủ cũng không yên!
Sáng hôm sau tỉnh lại, doanh trướng lại trống rỗng.
Tiểu Đào đưa ta đi dạo một vòng, binh lính canh giữ khi nhìn ta đều lộ vẻ không vui.
Ta hiểu. Là tướng lĩnh chủ soái, Kỷ Hàn Phong được đặc cách cho ta theo quân, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc dễ gây dị nghị.
Trong quân đội, chẳng ai là không mong có một mái ấm.
Tướng quân có ái thê trong lòng, còn người khác lại cô đơn lạnh lẽo.
Chiến tranh tàn khốc, hành quân gian khổ, đa phần binh sĩ đều là thiếu niên mới lớn, vừa rời khỏi phụ mẫu, mặt còn nét non nớt, đến cái áo rách cũng luống cuống không biết xử lý.
Ta chỉ có thể giúp họ trong khả năng của mình – cùng Tiểu Đào khâu áo chống rét cho từng người trong những đêm gió rét thấu xương.
Chiến sự ngày càng căng thẳng, Kỷ Hàn Phong nhiều ngày liền không được nghỉ ngơi.
Ta biết, lần trước là ta sai, không nên vì cảm xúc cá nhân mà làm lỡ việc lớn.
Giống như mấy dòng chữ từng nói: Ta, vốn dĩ chỉ là một nữ phụ.
Bên cạnh Kỷ Hàn Phong, vĩnh viễn không thể chỉ có mình ta.
Huống hồ, vị tướng quân phong lưu này, vốn dĩ đã chẳng thuộc về riêng ai.
Cuộc chiến này từ đông kéo dài tới hè. Nếu ta không theo tới đây, theo như dòng chữ từng hiện, ta đã chết từ lâu rồi.
Vì điều đó, mỗi ngày ta sống sót đều là may mắn trời ban.
Mỗi một ngày, đều như đang trộm mạng sống.
Trên người Kỷ Hàn Phong xuất hiện thêm nhiều vết thương, mới có, cũ có – nhìn mà đau lòng. Thế nhưng chàng chưa từng kêu một tiếng đau.
Nhìn những vết thương chồng chất ấy, lòng ta dâng lên một cảm xúc khó tả.
Kỷ Hàn Phong một thân một mình, mọi chiến công chói lọi đều do chàng tự mình đổ máu gặt hái.
Việc chàng chịu nhận ta, đã là ban ơn rồi. Ta không nên tham lam thêm gì nữa.
Dòng chữ lại chầm chậm trượt qua:
[Nam chính sao không theo đúng kịch bản vậy?]
[Cứ đánh nữa đi, đánh lâu rồi tình cảm cũng sẽ nảy sinh.]
[Đừng vội, thắng trận rồi, nam chính sẽ cầu hôn thôi!]
[Nữ phụ phiền quá đi, cầu tác giả viết chết cô ta!]
[Đúng vậy, giờ nữ phụ chỉ là vướng víu thôi!]
Ta giật mình. Kỷ Hàn Phong định hoà ly với ta thật sao? Tác giả thật sự định viết ta chết sao?
Nhìn những dòng bình luận về mình ngày càng nhiều, ta hít sâu một hơi, bình tâm lại.
Nghe Kỷ Hàn Phong nói, trận này chàng chắc chắn sẽ thắng.
Nếu ta thật sự phải chết trong câu chuyện của chàng, thì chi bằng tự mình rút lui sớm.
Ít ra, vẫn còn giữ lại được chút tôn nghiêm.
Ta suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Dù gì gần đây, Kỷ Hàn Phong cũng đã lạnh nhạt rõ rệt.
Đêm nọ, ta chờ chàng về, chàng lại nhíu mày:
“Không cần đợi ta nữa.”
Chàng không còn quan tâm ta, mà bắt đầu thấy ta phiền phức.
Nếu đó là dấu hiệu chàng thay lòng, thì ta cũng không cần cố chấp nữa.
Khi Kỷ Hàn Phong ra trận lần nữa, ta quyết đoán thu dọn hành lý, dẫn theo Tiểu Đào rời đi.
Ta đã nghĩ kỹ rồi – vùng Tây Bắc nghèo khó, sống ở đó không cần nhiều tiền.
Dù sao thì Kỷ Hàn Phong cũng sẽ sớm rời khỏi đây, chi bằng ta ở lại luôn.
Ta vừa rời đi, dòng chữ trước mắt lăn nhanh hơn bao giờ hết:
[Nam chính sắp cùng nữ chính quấn quýt rồi, tình cảm bắt đầu chớm nở!]
[Đây mới là kiểu người mà nam chính yêu thích!]
[Nữ phụ yếu ớt như vậy, sao mà hợp với nam chính được!]