Bổn Cung Ta Làm Chủ - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5


Ta từng nghĩ Giang gia ba đời làm quan, vinh hoa phú quý sẽ kéo dài mãi mãi… Nào ngờ quan phủ bất ngờ ập đến tịch thu gia sản, phụ mẫu bị bắt giam, chỉ có ta nhờ vừa khéo thành thân mà thoát kiếp nạn. Nhưng đời này làm gì có chuyện “vừa khéo”?


Những điều ta từng bỏ qua giờ đây lại hiện lên rõ mồn một. 


Ta nhớ lại sinh thần mười tám, khi vị hôn phu vẫn bặt vô âm tín, phụ mẫu đã cười trấn an: “Chưa gặp người thích hợp cũng tốt, Thải Nhi còn có thể ở bên chúng ta lâu thêm chốc nữa.” 


Thế mà chỉ hai tháng sau, bọn họ lại gấp gáp tìm lang quân cho ta, một người mà lòng đã có người khác, thậm chí còn ngầm đồng ý để y nạp thiếp. 


Ta cứ ngỡ họ lo ta mất mặt, nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện lại chẳng đơn giản như vậy.


Bất chợt lời nói của Tần Tiện lại văng vẳng bên tai: “Tần mỗ suốt đời này sẽ bảo vệ tiểu thư chu toàn để báo đáp ân tình Giang gia.” 


Bảo vệ ta chu toàn? 


Lẽ nào y đã biết trước điều gì chăng?


Ta vội chạy đến thư phòng. Tiểu tư gác cửa thấy ta, như đã được chỉ thị, liền lặng lẽ mở cửa. Ta nắm chặt tà váy bước vào rồi lập tức hỏi ngay: “Ngươi biết chuyện phụ mẫu ta, phải không?”


Tần Tiện chẳng lộ chút khác thường mà chỉ khẽ gật đầu. Ta gặng hỏi: “Ngươi biết từ khi nào?”


Y đáp với giọng bình thản: “Khi lệnh tôn bàn hôn sự, ngài ấy đã nói rõ. Ngài ấy đã dự liệu trước tai họa này, biết bản thân không tránh được, nên dùng hôn sự để tách tiểu thư ra.”


Ta gần như đứng không vững, đến mức phải vịn bàn mới có thể giữ được thân mình: “Rốt cuộc tai họa này từ đâu mà ra?”


Tần Tiện nhíu mày, y trầm ngâm hồi lâu: “Ta sẽ tìm cách cứu lệnh tôn và lệnh đường. Tiểu thư chớ lo.”


Ta bật cười, giọng điệu lúc này đầy vẻ châm chọc: “Chẳng phải ngươi từng nói tài học của ta sánh ngang ngươi sao? Sao bây giờ lại xem thường ta, nghĩ ta biết sự tình cũng chẳng giúp ích mà chỉ thêm phiền não?”


Tần Tiện sững sờ, y không thể hiểu nổi. 


Trong cốt tủy của những nam nhân nắm quyền, nữ tử chẳng thể gánh đại sự, chỉ đáng nương nhờ dưới cánh của họ. 


Ngay cả phụ thân, người dốc lòng bồi dưỡng ta thành tài nữ, cũng chỉ ca ngợi ta trên đầu môi. Khi tình thế nguy nan, ông ấy thà tin một nam nhân xa lạ, chứ chẳng hề ngoảnh đầu bàn bạc với ta.


Tần Tiện im lặng, vẻ áy náy dần hiện trên mặt. 


Cuối cùng y cũng chịu nói ra toàn bộ sự thật: “Lệnh tôn đi nhầm đường trong triều. Nhị Hoàng tử thất thế, Tứ Hoàng tử nắm quyền, tất nhiên phải thanh trừng thế lực đối phương. Tứ Hoàng tử dựng tội thông địch dâng tấu xin Thánh thượng tịch thu gia sản Giang gia. May mắn là chứng cứ chưa đủ nên hiện chỉ bị giam giữ điều tra. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”


Mắt ta lóe lên một tia sắc lạnh. 


Đúng vậy, vẫn còn cơ hội. 


Chiếu chỉ do Hoàng thượng ban nhưng điều đó không có nghĩa là ngài muốn tuyệt đường sống của Giang gia. 


Chẳng phải vì thiếu chứng cứ mà bởi vì trong lòng Hoàng thượng, Nhị Hoàng tử chưa hoàn toàn bị bỏ rơi. Giang gia chỉ là quân cờ phản ánh ý chỉ của Thánh thượng. Chỉ cần Nhị Hoàng tử chưa thất thế triệt để thì ta vẫn có thể cứu phụ mẫu.


Tư duy nhanh chóng được xâu chuỗi, ta ngước mắt nhìn Tần Tiện: “Làm sao gặp được Nhị Hoàng tử?”


Ánh mắt y thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên và tán thưởng, như thể chẳng ngờ ta lại có thể nhìn thấu sự tình nhanh đến vậy. Sau đó y liền đáp lại dứt khoát: “Yến tiệc mùa xuân của Trưởng Công chúa, Nhị Hoàng tử sẽ đến. Ta đã có thiếp mời.”


Mi mắt của ta khẽ cụp xuống, một kế hoạch dần được hình thành trong đầu ta.


6


Yến tiệc mùa xuân của Trưởng Công chúa tất nhiên mang theo khí thế uy nghi của hoàng gia, nơi tề tựu sơn hào hải vị và các tiểu thư danh môn.


Ta cùng La Tri Đường cầm thiệp mời tiến vào. 


Những quý nữ từng chủ động kết giao với ta trước kia giờ đây thái độ lại có phần chần chừ. 


Giang gia vừa vướng vào án lớn nhưng Tần gia lại là thế lực mà bọn họ vẫn cần giữ quan hệ. 


Cuối cùng, vì bị danh tiếng của Tần Tiện ràng buộc, bọn họ cũng phải đành miễn cưỡng tỏ ra vài phần kính trọng và thiện ý mập mờ.


Ta cũng chẳng hề bất ngờ, bởi từ nhỏ ta đã quá quen với những kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy. 


Chỉ có La Tri Đường chưa từng chứng kiến cảnh tượng này nên không khỏi cảm thấy bối rối. 


Xuyên suốt yến tiệc, ta và nàng ấy lặng lẽ ngồi ở góc khuất chẳng ai chú ý, trong khi Nhị Hoàng tử, khách quý của Trưởng Công chúa, lại ngồi ở phía trên cao xa vời vợi.


Thời gian trôi qua trong yên ả. Đến khi yến tiệc sắp tàn, phía trước bỗng vang lên một trận xôn xao. 


Ta nhấc chén trà lên khẽ nhấp một ngụm và cũng để che đi nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi.


Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.


Người đến là sứ thần Phàn Quốc phụng thánh chỉ cầu thân. 


Dù chưa ai nói thẳng nhưng ai nấy đều hiểu Thánh thượng muốn gả Đoan Ninh Quận chúa, nữ nhi duy nhất của Trưởng Công chúa, đi hòa thân.


Nhưng Trưởng Công chúa sao có thể cam tâm chứ?


7


Yến tiệc hôm nay vốn là để Trưởng Công chúa âm thầm tìm lang quân cho con gái, hòng tránh nanh vuốt hổ sói. 


Thế nhưng sự xuất hiện bất ngờ của sứ thần Phàn Quốc đã đẩy bà ta vào thế tiến thoái lưỡng nan. Giữa lúc sứ thần ngang nhiên thách thức với giọng điệu đầy khiêu khích: "Quận chúa hòa thân đang ở đâu?" Ta chậm rãi đứng dậy, rồi cất giọng trong trẻo không nhẹ không nặng: "Từ lâu đã nghe danh Phàn Quốc tinh thông kỳ nghệ, tiểu nữ muốn được lĩnh giáo một phen."


Mọi ánh mắt nhất thời đều đổ dồn về phía ta, nào là kinh ngạc, khinh thường, hiếu kỳ, đều đủ cả. 


Vết bớt trên mặt ta dưới ánh nến càng thêm phần dữ tợn, nhưng ta không được phép sợ. Ta hiên ngang đối diện với ánh nhìn sắc như dao của sứ thần. 


Nếu trước mặt Trưởng Công chúa ông ta còn nể vài phần, thì với ta, ông ta chẳng cần giữ phép tắc. "Ngươi là thứ gì mà dám lên tiếng?" 


Ông ta chẳng ngại buông lời nhục mạ, nhưng còn chưa kịp dứt lời thì Trưởng Công chúa đã nhanh chóng mượn cơ hội đẩy rắc rối sang ta: “Nàng ấy là phu nhân của Trạng nguyên đại nhân nước ta. Mong sứ thần chớ lỗ mãng.”


Đúng vậy, những kẻ quyền quý khi có người để lợi dụng chưa bao giờ nương tay, nhưng ta cũng chẳng vừa. 


Đây chính là cơ hội ta tự tạo ra. Để có được tin tức này, ta đã bỏ một miếng lá vàng nhờ đứa trẻ ăn mày lén truyền tin đến tai sứ thần. 


Dù ta từng là một cô nương yếu đuối và tự ti nhưng giờ phút này, vì phụ mẫu, vì vô số mạng người Giang gia, ta nhất định phải đứng vững.


Ánh mắt sứ thần rơi xuống vết bớt trên má ta, rồi nhếch môi nở một nụ cười tàn nhẫn không cần lời. 


Ngay khoảnh khắc đó, dường như có thứ gì đó trong lòng ta đột ngột sụp xuống, song cũng có thứ gì đó như thể đang phá kén tìm đường ra. 


Ta chợt nhận ra mình đang cười, và giọng điệu còn mang chút vui vẻ: “Có dám đấu một ván không?”


Một lời thách thức đầy trần trụi. 


Nụ cười im lặng của sứ thần hóa thành tiếng cười lạnh lẽo, rợn người. 


Trong ánh mắt khinh miệt của ông ta, cược ước được xác định: Nếu ta thắng, người Phàn Quốc phải rời yến tiệc. Nếu thua, ta vạn kiếp bất phục, bởi Trưởng Công chúa sẽ làm cho ta chết không toàn thây. 


Giận dữ là đặc quyền của kẻ trên cao, và chỉ có thể nguôi ngoai bằng máu của kẻ thấp hèn. Nhưng ta không phải là kẻ thấp hèn.


Không phải!


Ta và sứ thần ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn cờ. 


Nhón lấy quân cờ lạnh ngắt, ta như nắm trong tay vận mệnh của cả Giang gia và của chính mình. 


Dù sao thì cùng lắm cũng chỉ thêm một kẻ hèn mọn chết đi, nên tâm trạng của Trưởng Công chúa đã thư thái hơn nhiều.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo