Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi rảnh rỗi, ta từng lật xem kỳ phổ Phàn Quốc và cũng từng nghiên cứu qua lối đánh của bọn họ. Nhưng chỉ là "một chút" mà thôi.
Ta nhớ ngày ấy, Tần Tiện đã hỏi ta có mấy phần chắc thắng, và ta đã đáp: “Mười phần.” Nhưng trong mười phần ấy, bao nhiêu là thật ngay cả ta cũng chẳng rõ. Ta chỉ biết, ta cần cơ hội này để giành lấy sự chú ý, để có tia hy vọng cứu phụ mẫu.
Sứ thần có lối đánh rất sắc bén và không ngừng dồn ép. Ta liên tục lùi và dồn sức phòng thủ.
Đám người vây xem đều im lặng lắc đầu, một số kẻ thậm chí còn mang vẻ mặt hả hê, cười nhạo ta không biết tự lượng sức.
Chỉ có La Tri Đường đặt tay lên vai ta, hơi ấm từ bàn tay nàng ấy xuyên qua lớp vải mỏng và truyền vào da thịt ta.
Ta khẽ ngước nhìn, nhìn thấy gương mặt đối phương tràn đầy lo lắng, nàng ấy thực sự lo lắng cho ta…
Sứ thần hạ một quân cờ, khóe môi ông ta lập tức hơi nhếch lên đầy đắc ý.
Thế trận của ông ta như tường thành không thể công phá, còn bên ta lại tàn tạ héo rũ, dường như đã đến bước đường cùng.
Ông ta nhìn ta, nhưng đáng tiếc thay, trong mắt ta không hề có chút hoang mang nào.
Ta cũng nhìn ông ta và đáp lại bằng nụ cười ngông cuồng của chính ông ta.
Giây phút này, không có giới tính, không có dung mạo, không có quyền lực, không có xuất thân, và cũng không có biên giới. Chỉ có ta và tất cả mưu kế mà ta đã bày ra.
Kẻ ngạo mạn luôn đánh giá thấp đối thủ, và cái ta cần chính là sự khinh địch ấy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của sứ thần, ta cầm quân cờ lên rồi chậm rãi đặt xuống. Đồng tử ông ta co rút, hai mắt lập tức mở to.
Chỉ với một nước cờ, cục diện lập tức bị đảo ngược.
Những người am hiểu cờ vây không khỏi thốt lên vì kinh ngạc sau khi đã nhận ra manh mối.
Như dự đoán, ta đã thắng.
Sứ thần lập tức sa sầm mặt mày, dù không cam tâm nhưng cũng phải giữ lời, sau đó ông ta tức giận phất tay áo và dẫn người Phàn Quốc rời đi.
Trưởng Công chúa nhìn ta với ánh mắt sâu xa khó lường. Trước ánh nhìn của bao người, ta lặng lẽ cúi người hành lễ.
Khi khách khứa đã về gần hết, cung nữ thân cận dẫn ta vào nội viện. Trưởng Công chúa dựa vào ghế quý phi hờ hững liếc nhìn ta và lười nhác lên tiếng: “Hôm nay ngươi làm tốt lắm. Nói đi, muốn được ban thưởng cái gì?”
Như ban ân huệ cho con chó biết vẫy đuôi. Ta quỳ xuống, và chậm rãi nói: “Cả nhà tiểu nữ đang phải chịu cảnh lao ngục, chỉ mong Trưởng Công chúa ra tay cứu giúp.”
Bà ta ngẫm nghĩ, rồi bật thốt: “Ngươi họ Giang?”
“Tiểu nữ tên là Giang Thải.”
Bà ta thả người tựa vào ghế, rồi hờ hững đáp: “Chuyện này bản cung không giúp được.”
Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của ta. Ta đáp: “Nếu tiểu nữ giúp Trưởng Công chúa giữ Đoan Ninh Quận chúa lại bên người thì sao?”
Bà ta nghiêm túc nhìn ta, nhưng vẫn cân đo đong đếm hệt như đang đi mua hàng. “Chuyện bản cung còn phải đau đầu, chỉ dựa vào ngươi?”
Ta chẳng dao động, ánh mắt lúc này vẫn kiên định. Một lúc sau, bà ta bỗng bật cười: “Bản cung sẽ chăm sóc người nhà ngươi trong lao ngục. Nhưng ngươi phải cho bản cung thấy thành ý của ngươi.”
Ta cúi người thật sâu để giấu mọi cảm xúc vào đáy mắt: “Đa tạ Trưởng Công chúa.”
8
Khi rời phủ Trưởng Công chúa thì trời cũng đã sụp tối.
Từ xa, ta trông thấy xe ngựa của Tần gia, bên cạnh là một bóng người cầm đèn lồng tỏa ánh sáng ấm áp, là La Tri Đường, nàng ấy đang đợi ta.
Vừa thấy ta, nàng ấy vội vàng chạy tới, gương mặt ánh lên niềm vui mừng khó tả, tựa như chính nàng ấy vừa vượt qua kiếp nạn và may mắn sống sót.
Hẳn là lúc đó nữ nhân này đã sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Chuyện liên quan đến tính mạng của phụ mẫu, ta không thể có bất cứ sai sót nào, vậy nên chưa từng tiết lộ kế hoạch cho nàng ấy.
Nàng ấy chỉ nghĩ hành động hôm nay của ta là bồng bột nhất thời.
Nhìn bộ dạng nàng ấy lúc này, gương mặt tái nhợt, tóc mai rối loạn, lòng ta bất giác dâng lên chút áy náy.
Sau khi lên xe ngựa, lòng ta lập tức mềm đi.
Như để bù đắp, ta bắt đầu giảng giải cho nàng ấy về cách làm một chủ mẫu tốt.
Dù phụ mẫu đã chọn Tần gia làm chỗ nương tựa nhưng trong lòng ta, ta vẫn là người Giang gia, sinh mạng gắn bó với cả dòng họ. Vậy nên ta chẳng biết mình có thể ở lại Tần phủ bao lâu, hay còn sống được bao lâu.
Trong vòng xoáy tranh quyền đoạt thế, sinh mạng hoàng tộc còn mỏng manh như cỏ rác, huống chi là ta, huống chi là chúng ta.
Tính cách của nàng ấy đơn thuần nhưng chẳng ngốc. Sau khi nghe một hồi, nàng ấy dần nhận ra điều bất thường và liền dè dặt hỏi: “Tỷ, sao tỷ lại dạy muội những điều này?”
Ta thuận miệng đáp: “Vạn nhất một ngày ta không còn ở đây…”
Nàng ấy lập tức cắt ngang, rồi hoảng hốt lên tiếng: “Sao tỷ lại không ở đây? Tỷ định đi đâu?”
Ta làm bộ giận dỗi: “Nếu một ngày ta gặp được lang quân như ý, chẳng lẽ phải ở mãi Tần phủ, cả đời lo liệu việc nhà cho các ngươi sao?”
… Có lẽ Tần Tiện từng nhắc chuyện này với nàng ấy.
Dù hốc mắt hoe đỏ nhưng nàng ấy chỉ suy nghĩ một hồi, rồi nghiêm túc gật đầu: “Vậy muội nhất định sẽ vui mừng cho tỷ.”
Từ hôm ấy, nàng ấy thường xuyên đến giúp ta xử lý việc nhà.
Lúc này ta bận rộn với chuyện Giang gia, đầu óc quay cuồng, chẳng còn tâm trí lo cho Tần phủ.
Ta dạy nàng ấy bảy tám phần, rồi để nàng ấy tự xoay xở.
Không ngờ nàng ấy thoạt nhìn khờ khạo nhưng làm việc lại đâu ra đấy, và có quy củ rõ ràng.
Đúng lúc ta vừa thả lỏng thì bên nàng ấy lại xảy ra chuyện.
9
Dưới danh nghĩa Tần gia có một cửa hàng, nay bị một nữ nhân tìm đến tố rằng phấn son của tiệm đã làm hủy dung mạo của ả.
Chuyện nhỏ thì chỉ cần vài lời dỗ dành và chút bạc là xong, nhưng nếu lớn thì có thể liên lụy đến trạng nguyên, quan viên, thậm chí là triều đình.
Nàng ấy chưa có kinh nghiệm, lại hiền lành, dễ bị bắt nạt nên không thể ứng phó.
Ả nữ nhân kia được đà lấn tới, miệng lưỡi đổi trắng thay đen, không ngừng đưa ra yêu cầu vô lý.
May có một nha hoàn lanh lợi chạy tới báo tin cho ta.
Khi ta đến, ả nữ nhân đó đang chống nạnh giữa phố, mồm miệng lanh lảnh chửi bới: “Bọn thương nhân vô lương tâm! Đồ lòng dạ đen tối!”
Đứng trơ ra đó, gương mặt La Tri Đường vương vệt nước mắt, đôi mắt ngập đầy uất ức không lời nào tả xiết.
Ta chỉnh lại mạng che mặt, dạt đám đông hiếu kỳ sang một bên rồi bước lên hàng đầu.
Ả ta vừa thấy ta chắn trước La Tri Đường, đôi mắt tam giác gian xảo đã lập tức đánh giá ta từ trên xuống dưới, như thể đang cân nhắc xem ta có phải là một con mồi dễ xơi hay không.
Ta chẳng để ả kịp nghĩ liền lạnh lùng chìa tay: “Mang hộp phấn đã làm hủy dung của ngươi ra đây.”
Ả ta hừ một tiếng, rồi ném hộp phấn vào tay ta.
Ta vén mạng che mặt, đưa lên mũi ngửi rồi mặt cũng tức khắc biến sắc, giọng điệu đanh lại đầy phẫn nộ: “Đây không phải là son phấn của cửa hàng chúng ta! Ngươi dám vu khống hãm hại sao?”
Giọng ta tràn đầy cứng rắn chẳng cho ả ta có cơ hội phản bác.
Quả nhiên, ả ta khẽ nhíu mày rồi lộ vẻ chột dạ.
Ta lập tức có thể chắc chắn mọi chuyện là do ả ta tự biên tự diễn. Ta nào có bản lĩnh ngửi mùi mà phân biệt phấn son!
Chỉ là thử đánh cược, bởi kẻ có tật ắt giật mình, lòng dạ bất chính thế nào cũng sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng ả ta chẳng phải hạng vừa, vẫn cố cãi: “Đây là hàng của tiệm các ngươi! Chẳng lẽ ngay hộp phấn nhà mình cũng không nhận ra à?”
Ta lạnh nhạt nhìn ả, giọng điệu lúc này của ta sắc như dao: “Chỉ có một cái hộp thì coi là chứng cứ gì chứ? Ai mà biết lỡ đâu là ngươi nhặt đại đâu đó một cái hộp rỗng, rồi bỏ thứ gì vào để vu khống chúng ta thì sao?”
Ả ta tức điên lên và sau đó liền nghiến răng mắng: “Con tiểu tiện nhân miệng lưỡi sắc bén!” Sau đó vung tay loạn xạ nhưng ta lập tức giơ tay chặn lại hành động điên cuồng của ả.
Trong lúc sơ ý, mạng che mặt bỗng dưng bị rơi xuống đất...
Ả ta nhìn chằm chằm vết bớt trên má ta, khóe môi ả ta hơi nhếch lên, rồi lên tiếng với giọng điệu chua ngoa: “Ôi chà, nhìn mặt ngươi kìa! Có phải dùng son phấn nhà mình nên mới ra nông nỗi này không?”
Ta ngẩn người.
Lời nguyền ấy đã đeo bám ta gần hai mươi năm, và bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nắm lấy điểm yếu này để châm chọc ta.
Lúc này bỗng nhiên có một lực kéo ta ra sau và bảo vệ ta trong vòng tay.
La Tri Đường lập tức hét lên, giọng điệu lộ rõ run rẩy vì phẫn nộ: “Con mụ điên này đang nói linh tinh gì thế?”
Ả ta chẳng ngờ nàng ấy, người vừa nãy còn rụt rè, bây giờ lại dám đối đầu nên càng tức tối và càng điên cuồng gào lên: “Ngươi đang to tiếng với ai vậy hả?”
“Chửi con lợn nái ngu xuẩn nhà ngươi đó!”