Bổn Cung Ta Làm Chủ - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ả ta lập tức bị chọc giận, sau đó liền giơ tay định đẩy La Tri Đường, nhưng một luồng kình phong bỗng nhiên ập đến khiến ả ta lập tức ngã nhào. 


Tần Tiện vẫn đang mặc quan phục lạnh lùng đứng chắn trước ta và nàng ấy.


Thấy quan gia đến, ả ta sợ hãi không dám hé răng. 


Ta lấy lại tinh thần, rồi lại lên tiếng với giọng lạnh như băng: “Vậy thì báo quan đi.”


Ả ta run lẩy bẩy. Ả ta chỉ muốn lừa chút bạc, nào ngờ gặp phải kẻ chẳng dễ đối phó là ta. 


Quan sai nhanh chóng kéo đến rồi lập tức cung kính hành lễ với Tần Tiện. 


Báo quan, cả hai bên đều phải có mặt. 


Ngay khi ta vừa nhấc chân thì Tần Tiện đã ngăn lại, và chợt quay sang La Tri Đường: “A Đường, nàng đi một mình được không? Ta và Giang tiểu thư còn việc phải xử lý.”


La Tri Đường chẳng nghi ngờ gì liền gật đầu: “Ta đi được! Chàng và tỷ tỷ cứ đi lo việc của mình đi.”


Trước khi rời đi, nàng ấy lặng lẽ lại gần ta, hai mắt vẫn còn đỏ hoe và sau đó còn khẽ xin lỗi: “Tỷ tỷ, là muội vô dụng, còn khiến tỷ chịu nhục thay muội.”


Rõ ràng nàng ấy là người hứng chịu sỉ nhục nhiều hơn vậy mà giờ phút này còn lên tiếng an ủi ta. 


Ta khẽ xoa đầu nàng ta rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng ấy như được trấn an, sau đó chậm rãi nở một nụ cười.


Sau khi nàng ấy rời đi, Tần Tiện tiến đến gần và chợt hạ giọng nói: “Giang tiểu thư, Nhị Hoàng tử đến Tần phủ. Hắn muốn gặp ngươi.”


Ta hít sâu một hơi… Tốt lắm. 


Cuối cùng Nhị Hoàng tử đã chịu hạ mình đến gặp ta!


10


Mùa xuân năm ấy, tại yến tiệc của Trưởng Công chúa, ta chưa từng ảo tưởng rằng chỉ một lần nổi bật đã có thể giành được sự ưu ái của Nhị Hoàng tử, rồi cầu xin hắn ta từ bi, tha cho Giang gia một con đường sống. 


Điều ta muốn, từ đầu đến cuối là mượn thế giao hảo giữa Trưởng Công chúa và Tứ Hoàng tử để ép Nhị Hoàng tử phải dè chừng.


Ta đã đánh cược rằng bao năm qua Giang gia dốc sức tính kế cho hắn, thì giờ đây, ta có thể bất chấp tất cả để đặt một ván lớn, khiến kẻ đa nghi như hắn cũng phải kiêng kỵ. 


Ta đã đánh cược rằng mượn oai Trưởng Công chúa, ta có thể buộc kẻ tự cao như hắn phải nhìn ta một lần.


Giờ xem ra, ta đã cược đúng.


Khi ta và Tần Tiện trở về phủ, Nhị Hoàng tử đã an tọa trên ghế chủ vị trong đại sảnh. 


Hắn ta có gương mặt khôi ngô, đôi mắt trầm tĩnh nhưng lại giấu kín sự tàn nhẫn và quyết tuyệt. 


Hắn ta đang cười, khóe môi nhếch lên trông ôn hòa vô hại, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.


Ta và Tần Tiện cung kính hành lễ. 


Nhị Hoàng tử cười sảng khoái nói: “Không cần đa lễ.” 


Hoàng tộc là bậc thầy giả dối. Họ tạo ra lễ bái để phô trương uy nghiêm, rồi thốt những lời khách sáo vô thưởng vô phạt để tỏ vẻ khoan dung. 


Một vở kịch tự biên tự diễn nực cười đến cực điểm.


Ánh mắt Nhị Hoàng tử dừng trên người ta, rồi như chẳng thể tránh khỏi, thoáng lướt qua vết bớt trên má ta. 


Mãi sau, hắn ta mới mở miệng: “Sớm đã nghe danh tiểu thư Giang gia là bậc tài nữ.”


Ta khẽ động tâm. 


Hắn ta vẫn gọi phụ thân ta là “Giang đại nhân”, ngầm thừa nhận phụ thân vô tội, cũng tức là công nhận sự trong sạch của Giang gia. 


Hắn ta đang ngầm ám chỉ rằng mình chưa từ bỏ Giang gia, và việc chưa từ bỏ quân cờ này là vì ta, vị tài nữ mà hắn ta vừa nhắc.


Đối với kẻ còn giá trị lợi dụng, họ luôn muốn tận dụng đến cùng. 


Ta khẽ cúi người và đáp lại bằng giọng điệu dịu dàng: “Đa tạ Nhị Hoàng tử nâng đỡ.”


Hắn ta cũng chẳng quanh co liền vào thẳng vấn đề: “Giang đại nhân bị tống giam, ta đây cũng rất đau lòng, nhưng e là khó lòng cứu giúp.”


Ta lại hành lễ: “Đã khiến Nhị Hoàng tử bận tâm.”


Bốn phía không còn bóng thị nữ. 


Sắc mặt Nhị Hoàng tử đột nhiên trầm xuống, ngữ khí cũng bỗng nhiên trở nên sắc lạnh: “Ngươi có biết là ai đã hết lần này đến lần khác ngăn trở, quyết tâm đẩy người thân của ngươi vào chỗ chết không?”


Ta hành lễ lần thứ ba: “Xin Nhị Hoàng tử chỉ rõ.”


“Là Tứ Hoàng tử.”


Ta giả bộ kinh hãi đúng như dáng vẻ hắn ta mong muốn. 


Một chiêu mượn đao giết người, Nhị Hoàng tử sử dụng vô cùng thuần thục. 


Nếu Giang gia chẳng phải là quân cờ mà hắn ta đã quyết định vứt bỏ thì sao lại có thể rơi vào kết cục thê thảm này? 


Vậy mà giờ, hắn ta lại ngang nhiên phủi sạch, như thể mình là thần tiên từ bi.


Nếu ta là nữ tử khuê phòng chỉ mong cầu hôn nhân tốt đẹp thì hẳn là đã ngu muội tin lời hắn ta. 


Có vô vàn cách thuần hóa nữ tử, nhưng triệt để nhất là khiến đối phương trở nên ngu dốt và chẳng thể tự chủ được nữa. 


Khi rơi vào khốn cảnh, đối phương sẽ hoảng loạn mất lý trí và xem bất kỳ kẻ nào ra tay giúp đỡ mình chẳng khác nào là đấng cứu thế.


Nhưng ta chẳng phải kiểu nữ tử ấy. Ta là kẻ mang dung mạo khiếm khuyết, nhưng mang dã tâm dùng tài trí để cầu sự tôn trọng. 


Ngón tay ta vô thức chạm vào vết bớt. Vậy nên, khuyết điểm này… là phúc họa đan xen chăng? Phúc khí của nữ tử trên đời phải chăng phải giành lấy bằng con đường cay đắng như vậy sao?


11


Nhị Hoàng tử rời đi chưa lâu thì La Tri Đường đã trở về. 


Tâm tình nàng ấy luôn thẳng thắn bộc lộ, lần này cũng chẳng ngoại lệ, nàng ấy ngẩng cao đầu, bước đi mạnh mẽ như gà trống thắng trận. Nàng ấy liền lao đến trước ta và Tần Tiện với tinh thần phấn chấn: “Vừa rồi muội lợi hại lắm!”


Ta bắt chước giọng nàng ấy và lên tiếng trêu: “Lợi hại cỡ nào nào?”


Nàng ấy hăng hái kể: “Đến quan phủ, thấy quan lão gia, ả đàn bà kia vẫn lanh mồm lanh miệng. Nhưng ta chẳng chịu thua, bắt chước dáng vẻ tỷ tỷ nên mới có thể giữ vững thế cục. Cuối cùng là định ngày mai thẩm vấn lại.”


Nàng ấy cho rằng chưa thể kết án hay định tội chúng ta là chuyện tốt. Nhưng ta và Tần Tiện lặng lẽ liếc nhau, và sắc mặt của chúng ta cũng dần thay đổi. 


La Tri Đường nhận ra bầu không khí bất thường nên bất giác nhỏ giọng: “Tỷ, A Tiện, ta đã làm sai gì sao?”


Nàng ấy chẳng làm gì sai. Là bọn ta đã nghĩ quá đơn giản. 


Ả nữ nhân kia vừa nãy còn sợ hãi, vậy mà vào quan phủ lại còn ngang ngược hơn? 


Chỉ có một khả năng là ả ta nhận ra quan lão gia, thấy có người chống lưng, nên tâm mới vững đến thế.


Nhưng chỉ là một phụ nhân bình thường sao lại có giao tình với quan phủ được chứ? 


Sợ rằng đây chẳng phải vụ lừa gạt nhỏ, mà từ đầu đã có kẻ giật dây. 


Tần Tiện là tân quý, chưa kịp kết thù. Vậy mục tiêu lần này… hẳn là ta.


Và kẻ muốn nhắm vào ta, chỉ có một người.


Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì một tỳ nữ liền chạy đến bẩm báo là Trưởng Công chúa mời ta đi du thuyền. Sau đó tôi vội vàng theo tỳ nữ rời đi.


Mặt trời chói lọi, sóng nước lăn tăn. 


Trưởng Công chúa lười biếng tựa người vào mạn thuyền, bà ta hờ hững nâng mi và liếc mắt nhìn ta: “Chuyện của bản cung, ngươi lo liệu xong chưa?”


Ta khẽ cúi mắt và điềm tĩnh lên tiếng: “Tiểu nữ có một kế, chỉ là không biết Trưởng Công chúa và Đoan Ninh Quận chúa có chịu phối hợp hay không.”


“Nói.” Bà ta đáp.


“Đi một nước cờ hiểm, khiến Đoan Ninh Quận chúa chủ động xin thánh chỉ hòa thân.”


Trưởng Công chúa nhíu mày: “Nói tiếp.”


Ánh nắng phản chiếu mặt hồ trông lấp lánh như gấm, phong cảnh phải nói là quá tuyệt mỹ.


 Nhưng ta biết, chỉ một lời lỡ, cảnh đẹp này sẽ thành nơi chôn thây ta. 


Ta quỳ xuống, rồi chậm rãi bẩm: “Việc Đoan Ninh Quận chúa chủ động xin hòa thân ắt khiến sứ thần Phàn Quốc sinh nghi. Đến lúc đó, chỉ cần lan truyền lời đồn đến tai họ, rằng…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo