Bổn Cung Ta Làm Chủ - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta cố ý ngập ngừng. Trưởng Công chúa càng nhíu mày chặt hơn và lập tức thúc ép: “Nói đi!”


Ta càng cúi đầu thấp hơn, rồi run rẩy lên tiếng: “Rằng Đoan Ninh Quận chúa đã thất lễ, trong bụng đã mang thai, nên gấp gáp xin hòa thân…”


“Choang!” Tiếng sứ vỡ vang bên tai, mảnh vỡ sắc bén lướt qua da ta để lại vệt xước lạnh buốt, chắc hẳn là đã rướm máu. Giọng Trưởng Công chúa lạnh như quỷ hồn từ địa ngục: “To gan! Ngươi dám bôi nhọ thanh danh của con ta?”


Ta ngẩng đầu, đối diện đôi mắt sắc lạnh đầy sát ý, và nói chậm rãi từng chữ rõ ràng: “Danh tiếng so với tính mạng, bên nào nặng bên nào nhẹ, xin Trưởng Công chúa suy xét.”


Bà ta nghe xong lời đó thì chợt khựng lại, ánh mắt cũng trầm xuống, cũng chẳng rõ là đang nghĩ gì. 


Sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Mãi cho đến khi thuyền cập bờ thì bà ta mới lên tiếng: “Xuống đi.”


Ta chẳng nói thêm, cung kính hành lễ rồi rời thuyền. 


Ta nghĩ ra được kế này, Trưởng Công chúa và tâm phúc của bà ta chưa chắc đã không nghĩ tới. 


Những kẻ đứng trên cao bị quyền lực trói buộc, tham vọng không đáy, luôn muốn chu toàn, muốn thoát thân mà không tổn hại gì. 


Có điều ta thì khác. 


Ta hiểu đánh đổi, hiểu liều lĩnh cướp miếng ăn từ miệng hổ thì ắt hẳn chẳng tránh khỏi thương tích. 


Trưởng Công chúa là người thông minh, bà ta biết phải chọn thế nào.


12


Ngày hôm sau, phiên thẩm vấn tiếp tục. 


Tần Tiện phải vào cung chầu triều nên ta cùng La Tri Đường đến quan phủ. 


Vừa bước vào, ta đã thấy ả nữ nhân kia đắc ý ra mặt và cũng chẳng buồn che giấu vẻ hung hăng cậy thế. 


Ta chỉ khẽ cười, cười vì sự trơ trẽn của ả ta, cười vì ả ta không biết trời cao đất dày, cười vì ả ta sắp bị vứt bỏ mà chẳng hay biết.


Hôm nay, ta chẳng cần đấu võ mồm với ả ta mà chỉ hờ hững lặp lại câu hỏi hôm trước. 


Ả ta lập tức câm nín, hai mắt đảo liên hồi, rồi liền đưa ánh nhìn cầu cứu về phía quan lão gia trên công đường. 


Nhưng quan lão gia nào còn để ý đến ả ta nữa. Mục đích của đám người này đã đạt được rồi.


Ta đã xuất hiện, mồi nhử như ả ta chẳng còn giá trị. 


Khi ả ta bị lôi xuống trong kinh hoàng, ta được gọi vào hậu viện, nói là để ghi chép tình tiết vụ án.


Tất nhiên đó chỉ là cái cớ. 


Như ta và Tần Tiện dự liệu, trong tiểu viện phía sau nha môn đã có một nhân vật quan trọng đang chờ sẵn, chẳng ai khác chính là đương kim Tứ Hoàng tử. 


Người hoàng gia người nào người nấy đều sở hữu dung mạo xuất chúng, nhưng nổi bật nhất chính là vị hoàng tử này. Dung nhan tựa vầng trăng sáng, phong thái như ráng chiều rực rỡ.


Tứ Hoàng tử khẽ cười với ta, tựa như gặp lại cố nhân: “Cuối cùng nàng cũng đến.”


Ta cúi mình hành lễ: “Tham kiến Tứ Hoàng tử.”


Hắn ta cũng chẳng ngạc nhiên khi ta biết thân phận của mình. 


Sau đó hắn ta tiện tay ngắt một đóa hoa, kẹp giữa ngón tay và khẽ vuốt ve, còn tay kia thì chống xuống bàn cờ trước mặt: “Nghe nói cờ nghệ của Tần phu nhân phi phàm, không biết bản hoàng tử có vinh hạnh được lĩnh giáo một ván hay không?”


Ta khẽ gật đầu: “Xin Tứ Hoàng tử chỉ giáo.”


Một ván cờ trôi qua, ta thua. 


Tứ Hoàng tử đưa đóa hoa lên mũi thoáng ngửi hương thơm. Cánh hoa đỏ tươi đối lập với sắc môi nhàn nhạt càng tôn lên vẻ yêu dị của hắn.


“Tần phu nhân coi thường ta sao?” Hắn hỏi.


Người tinh thông cờ nghệ dĩ nhiên nhận ra thực lực chân chính của đối thủ. Ta cúi mắt: “Tiểu nữ không dám. Chỉ là vừa rồi phân tâm, chẳng thể chuyên tâm vào ván cờ.”


“Ồ?” Hắn ta hít nhẹ một cái, giọng thoáng ý cười: “Vậy nói nghe thử xem.”


Ta nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu điềm tĩnh và cũng rất rõ ràng: “Không biết kết cục của nữ nhân kia… sẽ ra sao?” 


Ả nữ nhân vu cáo, Tứ Hoàng tử bày trò, lời lẽ chẳng chút căn cứ, hệt như tội danh phản quốc mà chính hắn ta đã áp lên Giang gia. 


Chẳng phải ả ta là hình bóng của Giang gia ta sao?


Tứ Hoàng tử chậm rãi dời mắt đi, ngón tay hắn ta lướt nhẹ qua cánh hoa, khóe môi cũng hơi nhếch lên đầy hứng thú: “Dĩ nhiên xử theo luật tội lừa gạt.”


Lời này khiến ta chẳng thể nhìn thấu dụng ý của hắn ta. 


Ban đầu ta tưởng hắn gặp ta cũng như Nhị Hoàng tử là để buộc ta đứng về phe mình. Nhưng lúc này hắn ta lại thẳng thắn nói rằng Giang gia, như ả nữ nhân kia, phải mang tội danh không đâu.


Vậy còn gì để nói? 


Hắn ta đứng trước ta chỉ để trêu chọc, muốn thấy ta suy sụp và mất kiểm soát. 


… Nếu đó là điều hắn ta muốn, vậy thì hắn ta đã thành công rồi.


Ta dồn hết sức kiềm chế phẫn nộ rồi cúi người hành lễ: “Tứ Hoàng tử anh minh. Nếu không còn việc gì, tiểu nữ xin cáo lui.”


Hắn ta nhàn nhã cất giọng: “Gấp gì chứ?” Rồi lại tiếp tục: “Nữ nhân kia vốn chuyên đi lừa gạt, đã nhiều lần thành công thoát thân, nhưng lần này lại bại dưới tay nàng.”


Ta ngẩng đầu, cẩn thận nghiền ngẫm hàm ý. 


Hắn ta thản nhiên nhón một quân cờ trắng nhẹ đặt xuống bàn để mở lối thoát cho quân đen đang bị vây hãm. Sau đó nghe thấy tiếng hắn ta cười khẽ: “Đen trắng rõ ràng, bản hoàng tử thích nhất là vậy.”


“Tần phu nhân tài trí như thế, chi bằng tự mình điều tra xem… rốt cuộc ai muốn dồn quân đen vào chỗ chết?”


Ta trầm tư hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Tiểu nữ có một thỉnh cầu.”


Tứ Hoàng tử nhướng mày, ánh mắt hắn ta lộ vẻ hứng thú. 


Ta vẫn giữ nguyên giọng điệu trầm ổn và kiên định: “Tiểu nữ muốn vào ngục gặp phụ mẫu một lần.” 


Chỉ mình ta, chỉ mình Tần Tiện, với quyền lực nhỏ bé trong tay, thì cho dù chỉ là một sơ suất thì cũng có thể sẽ bị những kẻ mang dòng máu đế vương nghiền nát. 


Liên minh đã nằm trong kế hoạch của ta. Nhưng liên minh với ai thì phải xem kỹ kẻ đó có bao nhiêu thành ý. 


Đã có mưu đồ thì chẳng cần phải giả vờ ngây thơ yếu ớt. 


Dù địa vị cách biệt, chỉ cần ta vẫn còn giá trị lợi dụng thì ta vẫn có tư cách đặt điều kiện. 


Người thông minh nên thẳng thắn nói rõ mọi chuyện.


13


Dưới sự sắp xếp của Tứ Hoàng tử, ta nhanh chóng được gặp phụ mẫu. 


Những ngày tháng trong lao ngục chẳng thể dễ chịu. Phụ mẫu ta tiều tụy trông thấy, nhưng may thay thân thể vẫn khỏe mạnh, hẳn chưa phải chịu quá nhiều khổ sở.


Vừa thấy ta, hai người lập tức lộ vẻ vui mừng khôn xiết. 


Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của phụ thân ta chợt đổi, ông ấy tức giận quát: “Con đến đây làm gì? Chốn lao ngục này là nơi một nữ nhi nên đặt chân đến sao?”


Ta chậm rãi đặt hộp cơm xuống, lần lượt bày các món ăn tinh tế trước mặt họ, rồi thản nhiên đáp: “Phụ thân chớ lo. Nếu lần này nữ nhi tính toán không chu toàn thì nửa đời sau cũng sẽ đến đây ở cùng phụ mẫu thôi.”


Phụ mẫu ta hoảng sợ, giọng phụ thân ta run rẩy và cũng đã mất đi vẻ uy nghiêm thường ngày: “Đồ cứng đầu! Con định làm gì?”


Ta nhét đũa vào tay họ, và bình thản lên tiếng: “Đương nhiên là cứu phụ mẫu ra ngoài.”


Phụ thân ta giận dữ ném đôi đũa xuống đất rồi cứng rắn quát: “Không cần! Con chỉ cần sống yên ổn là đã tròn chữ hiếu với ta và mẫu thân con rồi!”


Mẫu thân ta rưng rưng nước mắt, không ngừng khuyên nhủ: “Thải Nhi, nghe lời đi con. Mọi chuyện chẳng đơn giản như con nghĩ đâu! Thân là nữ nhi, sao có thể giải quyết nổi chuyện rắc rối thế này cơ chứ?”


“Vì sao lại không thể?” Ta nghe giọng mình nghẹn ngào thì mới nhận ra mình đã khóc từ bao giờ. 


Ta nhìn phụ mẫu, rồi nói ra từng lời từ sâu tận trong đáy lòng: “Phụ thân, mẫu thân, từ nhỏ hai người luôn khen con thông minh, nói rằng nếu con được tham gia khoa cử thì ắt sẽ vượt xa bao nam nhân. Vậy mà khi Giang gia lâm nguy, hai người lại giấu giếm con mọi chuyện, chẳng hề nói với con nửa lời.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo