Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hai người từng nói con là nữ nhi duy nhất, và là máu mủ ruột rà của hai người. Hai người sẽ luôn tin tưởng con.” Tuy ta cười, nhưng từng lời nói ra đều khiến tim ta rỉ máu: “Đây là cái gọi là tin tưởng sao? Xem thường con, coi con như kẻ vô tình vô nghĩa, như món đồ chẳng có cảm xúc.”
“Hai người thật sự nghĩ rằng khi hai người chịu tù đày, con có thể an nhàn hưởng phúc, dựa vào thế lực Tần Tiện mà ung dung sống hết đời sao? Trong mắt hai người, con là thứ không bằng súc sinh đó sao?”
Sự thất thố không che giấu của ta khiến phụ mẫu ta không khỏi sững sờ. Bọn họ im lặng hồi lâu và cũng chẳng ai lên tiếng.
Mãi sau, phụ thân ta mới cất giọng khàn khàn: “Thải Nhi, mọi điều phụ mẫu làm… đều là vì con! Phụ thân tuyệt đối chẳng bao giờ muốn hại con!”
Ta lau nước mắt, giọng điệu lúc này dần trở lại bình tĩnh: “Nói nhiều cũng vô ích. Con đã bước chân vào ván cờ này, nếu hai người thật sự muốn tốt cho con thì hãy nói hết những gì phụ mẫu biết. Lần này con không thể sai sót dù chỉ là một bước.”
Phụ thân ta cúi đầu, tấm lưng vốn thẳng thớm giờ khẽ cong xuống. Sau một khoảng lặng dài đến ngột ngạt, ông ấy chỉ thở ra một hơi thật khẽ.
Đêm dài đằng đẵng.
Trong cái ẩm ướt, tối tăm của lao ngục, lần đầu tiên ta và phụ thân nói chuyện ngang hàng, không còn tôn ti, không vướng lễ giáo nam nữ.
Lần đầu tiên, phụ thân ta không giấu giếm, và cũng không qua loa cho có lệ.
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm khái, nhưng cũng cảm thấy nực cười đến cay đắng.
Lúc trở lại Tần phủ thì trời đã tối mịt.
Vài ngọn đèn lẻ loi trong đêm báo hiệu rằng có người vẫn chờ ta về.
Từ xa đã thấy bóng hai người hiện lên trong chính sảnh, quyện trong hương cơm canh quen thuộc. Sống mũi ta chợt thấy cay cay.
Vừa bước vào, ta liền nhìn thấy Tần Tiện ngồi dưới ánh đèn chăm chú đọc sách, còn La Tri Đường thì đã co quắp trên ghế ngủ say sưa với dáng vẻ chẳng chút phòng bị.
Thấy ta, Tần Tiện gật đầu, rồi đứng dậy khẽ lay vai La Tri Đường và gọi nàng ấy: “A Đường, Giang tiểu thư về rồi.”
La Tri Đường ngái ngủ hé mắt và mơ màng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ… tỷ về rồi à…” Sau khi dứt lời, nàng ấy lại thở đều, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tần Tiện khẽ thở dài và lắc đầu bất đắc dĩ: “Nàng ấy nhất quyết đòi đợi tiểu thư.”
Ta bật cười và kéo tấm chăn mỏng đắp cho La Tri Đường: “Ta đâu phải trẻ con, có gì đáng để chờ đâu chứ.”
Tần Tiện im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói, giọng điệu của y lúc này trầm ấm lạ thường: “Người một nhà nên chờ nhau. Sau này, về sớm một chút. Mọi người đều rất lo cho ngươi.”
Có thứ gì đó nóng ấm tràn lên khóe mắt ta… Chắc chỉ là gió đêm mạnh nên thổi bụi bay vào mắt thôi.
14
Hành động bất thường của Đoan Ninh Quận chúa khi chủ động xin ban hôn quả nhiên đã khiến sứ thần Phàn Quốc sinh nghi.
Lần này có Trưởng Công chúa âm thầm thúc đẩy nên ta cũng không cần ra tay.
Mọi chuyện nhanh chóng diễn biến theo đúng dự liệu.
Không biết Trưởng Công chúa và đương kim Thánh thượng đã đấu trí ra sao nhưng kết quả cuối cùng lại là dùng một tòa thành trì để đổi lấy mỹ nhân.
Ta cứ ngỡ chuyện đến đây xem như kết thúc, không ngờ lời đồn lại nổi lên khắp nơi.
Số phận của nữ nhân vào thời đại này vốn đã khó khăn, sự việc Đoan Ninh Quận chúa bị hủy hôn liền kéo theo đủ loại suy đoán và thị phi bám riết không buông.
Ta chỉ có thể thở dài.
Nào ngờ danh tiếng của bậc quý nhân bị tổn hại lại cần kẻ khác lấy mạng mình để bù đắp.
Hôm ấy, ta cùng La Tri Đường ra ngoài mua sắm, giữa ban ngày ban mặt lại bị người bắt cóc. Dây thừng thô ráp siết chặt cổ tay ta mang đến cảm giác nóng rát đến đau nhức.
Ta cố giữ bình tĩnh và cất giọng: “Đừng làm ai bị thương cả. Các ngươi muốn bao nhiêu bạc, bọn ta đều có thể đưa.”
Tên cướp thô bạo ném ta và La Tri Đường lên xe kéo rồi đáp: “Tiền chuộc của các ngươi đã có kẻ khác trả rồi.”
Bóng người trên đường không ngừng lướt qua. Ta suy nghĩ một lát, rồi thăm dò: “Giữa ta và Trưởng Công chúa, e là có chút hiểu lầm.”
Tên cướp khựng lại, đôi mắt ẩn sau khăn đen híp lại: “Bớt phí lời, chờ xuống dưới mà nói với Diêm Vương đi.”
Hành động ấy chẳng khác nào ngầm thừa nhận. Gã xoay người leo lên xe rồi lập tức quất roi, tiếng ngựa hí vang chói tai xé rách không gian.
Trong cơn xóc nảy, ta ngầm tính toán… Xem ra, ít nhất hiện tại, bọn ta chưa phải chết ngay.
Bỗng nghe bên tai tiếng sụt sịt khe khẽ, ta quay đầu thì thấy La Tri Đường khóc đến đỏ hoe mắt mũi. Ta nhẹ nhàng tựa đầu lên mái tóc nàng ấy thì nàng ấy mới dần dần bình tĩnh lại.
Xe dừng trước một căn nhà gỗ cũ nát, và chẳng mấy chốc đã có kẻ ra tiếp ứng.
“Sao lâu vậy?” Một tên hỏi.
“Đi đường vòng một chút.” Tên cướp đáp.
Bọn chúng kéo ta và La Tri Đường xuống xe, lôi vào nhà, giam lại, rồi xoay người rời đi.
Tiếng khóa cửa chốt chặt vang lên trong đêm tối.
Ta nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chúng đang ngồi trong sân uống rượu, trò chuyện, có vẻ như là đang đợi ai đó.
Ta chẳng dám đánh cược người kia là Trưởng Công chúa, và cũng càng chẳng dám hy vọng bà ta nảy lòng trắc ẩn mà thả bọn ta.
Ta lặng lẽ quan sát xung quanh để tìm cơ hội thoát thân. Khi chạm vào cánh cửa sổ gỗ lung lay, mắt ta lập tức trở nên sáng rực.
Ta định gọi La Tri Đường thì nhận ra nàng ấy đã giơ lên đôi tay đỏ rực vì bị dây siết, tay phải thì đang cầm một mảnh đá sắc nhọn.
Nước mắt nàng ấy chưa khô nhưng từ nãy giờ, nàng ấy đã âm thầm dùng mảnh đá đó mài đứt dây trói.
Ta thoáng ngạc nhiên.
La Tri Đường lặng lẽ vòng ra sau giúp ta cởi trói. Ngay khi tay chân vừa được tự do, ta vội kéo nàng ấy đến sát cửa và chăm chú lắng nghe.
Đến giờ cơm, hai tên kia đột nhiên biến mất.
Không thể bỏ lỡ cơ hội, ta và La Tri Đường vội trèo qua cửa sổ, bất chấp tất cả chạy về hướng cũ.
Ngực ta nóng như lửa đốt và còn có cảm giác nghẹn đến khó thở, nhưng đôi chân vẫn lao về phía trước.
Bọn ta chạy trong im lặng, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc. Một con đường lớn dần mở ra, lặng lẽ như có kẻ đang âm thầm dẫn lối.
Đầu óc ta bỗng nhiên bừng tỉnh. Mọi thứ… suôn sẻ đến kỳ lạ.
Ta đột ngột dừng bước. La Tri Đường theo quán tính chạy thêm một đoạn, rồi giật mình ngoảnh lại, giọng nàng ta lúc này khản đặc vì thở dốc: “Tỷ tỷ… sao vậy?”
Ta quay đầu nhìn phía sau. Không có truy binh. Không có ai cả.
Trong đầu ta lóe lên từng hình ảnh: Tên cướp ngầm thừa nhận khi ta nhắc Trưởng Công chúa, câu “đi đường vòng một chút” đầy ẩn ý, và việc hai tên biến mất đúng giờ cơm.
Trong khoảnh khắc suy nghĩ lướt qua nhanh như tia chớp, một đoàn xe xuất hiện phía trước.
Khi ta lờ mờ thấy rõ gương mặt người đi đầu thì mọi manh mối hỗn loạn như tơ vò bỗng được sắp xếp ngay ngắn.
Ta ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt người ấy, và vui mừng gọi lớn: “Nhị Hoàng tử!”
Ta và La Tri Đường được mời lên xe ngựa của hắn ta. La Tri Đường áp tay lên lò sưởi và còn thỏa mãn chép miệng: “Thật ấm, Nhị Hoàng tử đúng là người tốt.”
Ta mỉm cười phụ họa: “May nhờ có Nhị Hoàng tử.”
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, ta biết có vô số đôi tai đang áp sát bên ngoài chăm chú lắng nghe.
Người tốt ư? Chỉ e kẻ chủ mưu vụ bắt cóc chính là vị Nhị Hoàng tử tốt bụng này đây.
Hắn ta muốn ta lầm tưởng Trưởng Công chúa trở mặt, mà bà ta lại thân thiết với Tứ Hoàng tử. Như vậy, ta sẽ cắt đứt ý định nương nhờ Tứ Hoàng tử, để rồi hắn ta sẽ đúng lúc xuất hiện giống như đấng cứu thế giải cứu nữ tử trong cảnh khốn cùng.
Một ân tình lớn lao như vậy, làm sao một kẻ chẳng nhan sắc, chẳng chỗ dựa như ta lại không cảm động và nguyện sống chết theo hắn ta được chứ?
Đúng là cao tay mà.