Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ tiếc rằng, từ đêm ta đi gặp phụ mẫu thì mưu tính của hắn ta đã hoàn toàn vô dụng rồi!
Sau khi Giang gia bị tống giam, Nhị Hoàng tử từng lén dâng tấu đề nghị Hoàng thượng xử trảm cả nhà họ Giang để chứng tỏ bản thân vô can.
Phụ thân ta lăn lộn quan trường bao năm, nhân mạch chằng chịt, tin này nhanh chóng truyền đến tai ông ấy trong ngục tối.
Nhưng phụ thân ta không tin… Ông ấy không tin chủ nhân mình tận trung lại đê tiện đến thế.
Mãi đến khi thích khách xuất hiện trong đêm, phụ thân ta nhận ra kẻ đeo mặt nạ là ám vệ của Nhị Hoàng tử thì ông ấy mới bừng tỉnh.
Nghĩ đến hiểm nguy ấy, ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng và lập tức hỏi phụ thân: “Đêm đó mọi người thoát thế nào?”
Phụ thân đáp: “Người duy nhất đối chọi được với Nhị Hoàng tử, dĩ nhiên là Tứ Hoàng tử.”
Lúc chia xa, phụ thân khẽ thở dài, cũng không quên dặn ta: “Thải Nhi, hoàng tộc không ngừng tranh đoạt, chẳng ai là đáng tin.”
Ta hiểu rõ điều này.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa sổ xe.
Ta vén rèm ra thì liền thấy Nhị Hoàng tử vươn tay đưa vào mấy món ăn, và còn mỉm cười đầy ôn hòa như gió xuân: “Đừng sợ, bổn hoàng tử sẽ bảo vệ hai ngươi chu toàn.”
Ta cũng cười, trên mặt hiện rõ vẻ xúc động rưng rưng, nhưng ý cười lại chẳng chạm đáy mắt: “Tạ ơn Nhị Hoàng tử.”
Tạ ơn người… đã giúp ta chỉ còn một con đường để chọn.
15
Tần Tiện bước tới, dáng đi hơi lảo đảo, quan phục thì nhăn nhúm khắp nơi, nhưng y chẳng màng để tâm.
Chỉ khi ánh mắt chạm đến ta và La Tri Đường, cơ thể căng cứng của y mới thoáng thả lỏng, như thể vừa trút được gánh nặng.
Y chỉnh lại phong thái, sau đó lập tức chắp tay cung kính hành lễ với Nhị Hoàng tử: “Đa tạ Nhị Hoàng tử đã ra tay cứu giúp.”
Nhị Hoàng tử mỉm cười, giọng điệu của hắn ta đầy ung dung và ý vị: “Tần đại nhân, đây ắt hẳn là duyên phận. Là duyên phận giữa bổn hoàng tử và Giang gia, cũng như là Tần gia.”
Tần Tiện khẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho tỳ nữ dẫn ta và La Tri Đường về phòng nghỉ.
Ta biết Nhị Hoàng tử còn lời muốn nói riêng với Tần Tiện, nên cúi mình thi lễ rồi nhanh chóng dẫn La Tri Đường rời đi.
Sau khi đi được một đoạn, La Tri Đường bất chợt dừng lại, nàng ấy nhìn ta, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc khác thường: “Tỷ tỷ, Nhị Hoàng tử… không thể tin được.”
Ta thoáng sững sờ.
Xưa nay ta luôn nghĩ La Tri Đường là người thuần khiết nhất, trước mắt nàng ấy, giả dối và ác ý tựa như hư vô, chẳng thể chạm tới…
Vậy mà giờ đây, nàng ấy lại nghiêm nghị, giọng điệu lại còn vô cùng cẩn trọng như thể đã nhìn thấu được gì đó.
Ta bất giác bật cười, sự căng thẳng chồng chất bấy lâu dường như tan đi đôi chút. Ta cố ý trêu nàng ấy: “A Đường, sao muội lại nói vậy? Hôm nay chẳng phải Nhị Hoàng tử đã cứu chúng ta một mạng sao?”
La Tri Đường nhíu mày, vẻ mặt như đang vắt óc suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, nàng ấy mới lẩm bẩm nói: “Muội không nói rõ được, nhưng hắn ta khiến muội cảm thấy rất bất an. Tuy hắn ta luôn tươi cười, nhưng trong khoảnh khắc vô tình lại lộ ra vẻ nham hiểm khiến muội cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Dáng vẻ của nàng ấy lúc này đúng là khiến ta bất ngờ.
Ta cười hỏi: “Vậy sao lúc ở trên xe, muội còn khen Nhị Hoàng tử là người tốt?”
La Tri Đường nhìn ta, ánh mắt nàng ấy lúc này trông nghiêm túc và chững chạc hơn bao giờ hết: “Bởi vó ngựa của hắn ta luôn lởn vởn quanh chúng ta, muội biết hắn ta đang theo dõi từng cử chỉ của chúng ta nên muội chỉ thuận theo và nói vài lời dễ nghe mà thôi.”
Nàng ấy nhìn thẳng vào ta và lên tiếng với giọng điệu đầy chắc nịch: “Tỷ tỷ, tỷ đừng tưởng thật.”
Ta nhìn nàng ấy như đang nhìn một con người hoàn toàn mới.
Một lúc lâu sau, ta mới khẽ đáp: “Ta không tưởng thật.”
Ta nhẹ giọng tiếp lời: “A Đường, ta có chuyện muốn nói với muội.”
Nếu La Tri Đường đã nhìn thấu bản chất của Nhị Hoàng tử thì cũng nên để nàng ấy biết toàn bộ sự thật, tránh để nàng ấy thấp thỏm vì không rõ đầu đuôi.
Huống hồ, chuyện ta sắp làm, nhẹ thì chỉ liên lụy mình ta, nặng thì có thể kéo cả Tần gia vào hiểm cảnh. Ta không muốn lôi họ vào, nhưng thân ta như con kiến dưới chân thiên tử nên cũng chẳng có lựa chọn nào khác…Chỉ có thể gom càng nhiều quân bài trong tay càng tốt, để khả năng thắng của ta có thể tăng thêm chút ít.
Đêm xuống, hiển nhiên Tần Tiện liền tới gõ cửa phòng ta. Y trực tiếp mở lời: “Hôm nay Nhị Hoàng tử nói…”
Ta giơ tay và lập tức ngắt lời y. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Tiện, ta gọi tỳ nữ: “Đi mời A Đường đến đây.”
Tần Tiện lộ vẻ kinh ngạc, giọng pha chút khó tin: “Nàng ấy… cũng tham gia sao?”
Ta nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi đáp: “Trước đây ta không nói với nàng ấy vì sợ nàng ấy vô tình để lộ sơ hở trước đám hoàng thân quốc thích rồi rước họa sát thân. Nhưng giờ xem ra, A Đường chẳng ngây thơ như ta tưởng.”
Nghe vậy, Tần Tiện khẽ bật cười, ánh mắt y ánh lên nét kiêu hãnh: “A Đường vốn là vậy, đại trí nhược ngu.”
Một giọng điệu hờn dỗi bất ngờ vang lên: “Ai nói ta ngu đấy hả?”
Người chưa đến nhưng giọng đã tới trước. La Tri Đường giả vờ giận dỗi trừng mắt nhìn Tần Tiện. Y cúi xuống, tự nhiên đưa tay khẽ cọ chóp mũi nàng ấy, rồi cười nói: “Là đại trí nhược ngu, A Đường ngốc nghếch của ta.”
Trong lòng ta dấy lên cảm xúc khó tả, nhưng chẳng phải ghen ghét, mà là sự ngưỡng mộ.
Thiếu nữ hoài xuân, ta cũng từng mơ mộng được đầu bạc răng long, sánh vai trọn đời. Nhưng hiện thực quá nặng nề, những giấc mộng niên thiếu chỉ là phù hoa thoáng qua.
Ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, ba bọn ta quây quần bên nhau.
Tần Tiện chậm rãi thuật lại lời Nhị Hoàng tử, vẫn là những lời lẽ cũ rích, nào là dùng lợi ích làm mồi nhử, vẽ ra viễn cảnh huy hoàng và hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.
Điều ta không ngờ là Nhị Hoàng tử lại dám nhắc đến Giang gia.
Hắn ta vỗ vai Tần Tiện, cười mà như không cười: “Giang gia và bổn hoàng tử có giao tình chẳng hề nông cạn. Tần phu nhân và bổn hoàng tử, hẳn là đều muốn giữ lấy Giang gia.”
Hắn ta không đoán được chúng ta biết bao nhiêu, nên lời nói vừa mang ân huệ, vừa ẩn chứa đe dọa. Hắn ta muốn biến Tần gia thành một Giang gia thứ hai.
Nhưng ta tuyệt đối không cho phép!
16
Tứ Hoàng tử bí mật hẹn gặp ta.
Đêm khuya, ta cùng Tần Tiện lặng lẽ vào Túy Hương Lâu qua cửa hông.
Túy Hương Lâu là kỹ viện danh tiếng nhất kinh thành, đêm xuống càng thêm xa hoa trụy lạc. Nhưng khác với vẻ phồn hoa bên ngoài, Tứ Hoàng tử lặng lẽ ngồi trong một gian phòng trang nhã.
Thấy Tần Tiện, hắn ta cũng chẳng hề bất ngờ gì mấy, mà chỉ lười nhác nâng tay rót ba chén trà, rồi thản nhiên lên tiếng: “Ngồi đi.”
Ta và Tần Tiện nhìn nhau, rồi yên lặng ngồi xuống.
Tứ Hoàng tử dường như đã uống say, trên người hắn ta phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Hắn ta ngang nhiên nhìn ta, lời lẽ thẳng thắn đến bất ngờ: “Nếu nàng đã chọn bổn hoàng tử, thì để đáp lại, bổn hoàng tử sẽ tìm chứng cứ, trả lại sự trong sạch cho Giang gia.”
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Đa tạ Tứ Hoàng tử.”
“Giờ nói cảm tạ còn sớm.” Hắn ta cụp mắt xuống rồi khẽ nhấp một ngụm trà: “Đợi đến khi bá nghiệp của bổn hoàng tử thành công thì nàng mới có thể toại nguyện.”
Dã tâm của hắn ta đã lộ rõ.
Ta lặng thinh một lát. Tứ Hoàng tử nâng chén trà, đứng dậy rồi bước đến ngồi cạnh ta, hắn ta cũng chẳng màng trên danh nghĩa ta đã có phu quân, mà lại ngang nhiên ngồi kế ta ngay trước mặt Tần Tiện. Hắn ta chẳng chút kiêng dè, sau đó còn đưa tay định nâng cằm ta lên. Ta nghiêng đầu né tránh, Tần Tiện lập tức đứng dậy chắn trước mặt ta: “Tứ Hoàng tử, xin tự trọng.”
Tứ Hoàng tử chỉ chăm chú nhìn ta, hồi lâu sau hắn ta chợt bật cười: “Một đôi phu thê hữu danh vô thực, cần gì phải diễn vở đồng tâm hòa hợp trước mặt bổn hoàng tử để làm gì?”